Chương 237
Hoắc Kiến Phong tâm tình lay động, trong mắt lóe lên tia thất vọng. Anh đứng dậy và định rời đi thì thấy Đỗ Văn Khải, trưởng phòng đấu thầu, đã cùng một nhóm người bước vào. “Anh Phong, xin chào! Tôi là trợ lý của chủ tịch tập đoàn TN: Đỗ Văn Khải. Hôm nay cô Thục Nhi có việc riêng nên ủy quyền cho tôi đến gặp anh. Cô ấy nói rằng công ty của anh Phong là công ty lớn với lịch sử lâu đời. Tôi hy vọng anh Phong sẽ không ngần ngại khai sáng cho tôi và cho những cấp dưới của chúng tôi cơ hội để học hỏi.”
Đỗ Văn Khải giới thiệu bản thân một cách hào sảng và lịch sự, ngắn gọn và mạnh mẽ, vào luôn trọng điểm. Chân của Hoắc Kiến Phong đang định nhấc lên rời đi thì khẽ đặt lại, trịnh trọng giơ tay: “Mời mọi người ngồi xuống.”
Đỗ Văn Khải khóe môi hơi nhếch lên, mời cả đoàn đội ngồi xuống. Sau khi hai bên giới thiệu lẫn nhau, họ bắt đầu chính thức bước vào chương trình của cuộc họp. Hoắc Kiến Phong kiên nhẫn lắng nghe, nhưng ánh mắt anh vô thức trôi đi. Đỗ Văn Khải là người bên cạnh Thục Nhi, giọng điệu ngắn gọn của anh ta khá giống với cô ấy.
Việc riêng?
Là chuyện riêng gì quan trọng mà Ôn Thục Nhi hôm nay lại không tới.
Sau khi tạm dừng cuộc họp, Hoắc Kiến Phong bực bội lấy điện thoại di động ra, bấm vào mục tìm kiếm hot trên trang tài chính. Từ khóa #Tập đoàn nhà họ Hoắc và công ty TN cùng trò cười và những bí mật phía sau. Nhìn thấy tiêu đề màu đỏ được đánh dấu chữ “hot” ở phía trên, Hoắc Kiến Phong giật mình, đầu ngón tay vô thức lướt màn hình, trang tin tức này hiện lên.
Ảnh lớn trên cùng của bài báo là ảnh đối đầu đã được chỉnh sửa và tổng hợp. Đôi mắt của anh lạnh lùng thấu xương, đôi môi đỏ mọng của người phụ nữ, và khung trang trí bằng băng và lửa, với chữ “VS” quá khổ ở giữa, tạo ra ảo giác răng một cuộc chiến sắp bắt đầu.
Lướt xuống bài viết là phần giới thiệu hoàn cảnh lai lịch của hai người. Ôn Thục Nhi này là thiên tài y dược, được xem bà trùm của các loại vắc-xin phòng bệnh. Tại địa điểm tổ chức sự kiện, Hoắc Kiến Phong đã rõ ràng gọi cô là “Ôn Thục Nhi”. Mà Ôn Thục Nhi là tên người vợ cũ đã chết 5 năm trước của anh.
Nhìn vị giám đốc Ôn Thục Nhi đàm phán với thái độ ngạo mạn và sự nhượng bộ gần như từ thiện của anh Hoắc Kiến Phong, người biên tập cảm thấy rằng anh Phong cho rằng người phụ nữ xinh đẹp đến từ TN này là vợ cũ của anh ấy. Bạn nghĩ sao?
Dưới nội dung, có hàng triệu lượt đọc và 100.000 lượt phản hồi tin nhắn. Một số người đồng ý với tác giả và cho rằng cô Nhi chính là Ôn Thục Nhi năm xưa. Số còn lại là những người không đồng tình. Họ cũng cho thấy bằng chứng là sự tương phản giữa những bức ảnh xấu xí của Ôn Thục Nhi và cô Nhi của công ty TN.
Một bên là vịt con xấu xí, còn bên kia là thiên nga trắng cao ngạo. Làm sao có thể là cùng một người? Hẳn là chỉ là tên có chút giống, anh Kiến Phong chắc đã nhận lầm người.
Tuy nhiên, không ít người ở trên mạng đứng về phía Thục
Nhi.
Netizen A: “Có nhan sắc xinh đẹp thì đi đâu cũng được, không có nửa phần xinh đẹp thì đi đâu cũng khó. Cô Nhi xinh đẹp như vậy thì nói gì chẳng đúng.”
Netizen B: “Thì quá khứ là thì quá khứ, bất kể cô ấy có chồng cũ hay không.” Phía sau bức hình chụp tòa nhà của công ty, ai đó đã đăng một bức ảnh của chồng Thục Nhi. Đó chỉ là bức ảnh nửa bên khuôn mặt.
Dưới cái nắng như thiêu như đốt, một người đàn ông đang đứng trên bãi biển, bộ đồ lặn bó sát của anh ta phác thảo vóc dáng của thân hình tam giác ngược hoàn hảo. Anh ta cầm một bình oxy trong tay, có vẻ như sắp đi lặn. Trong hình ảnh bị ngược sáng, nét mặt anh ta hơi mờ đi, nhưng có thể nhìn thấy khóe miệng cười và đôi mắt trìu mến, như thể anh ta đang nhìn chằm chằm vào đâu đó. “Chúa ơi! Nóng quá! Đẹp trai quá! Nhìn vào ánh mặt trời cũng có cảm giác an toàn mà” “Tuyệt! Nụ cười ấy thật ấm lòng! Tôi thích!” “Có phải mỗi tôi nhìn ra không mọi người? Anh ta là kiểu ngông cuồng từ trong xương cốt, và thiết bị lặn này thực sự siêu đắt!”
Dưới bức ảnh là một loại các bình luận có cánh dành cho người đàn ông trong tấm hình. Hoặc là anh ta đẹp trai, hoặc là anh ta giàu có, cứ như người đàn ông này và Thục Nhi là trời sinh một cặp, không ai nhắc đến anh – Hoắc Kiến Phong!
Hoắc Kiến Phong nắm chặt tay điện thoại, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên một tia u ám. Anh ta đẩy tập tài liệu trong tay cho Ngô Đức Cường, lạnh giọng nói: “Tôi phải đi trước, cậu tiếp đón họ nhé.”
Nói dứt lời, anh không cho ai cơ hội trả lời, đứng dậy sải bước ra khỏi phòng họp. Ngô Đức Cường vừa định mở miệng, mắt nhìn theo bóng lưng của hắn, nhưng cuối cùng không nói gì. Thôi, kệ đi! Anh ta có thể tới cuộc gặp mặt này với tinh thần như vậy, hoàn toàn nghĩ rằng có thể gặp lại được vợ cũ của mình, lại bị ép ngồi ở chỗ này lâu như vậy cũng là quá giới hạn rồi.
Hoắc Kiến Phong vừa ra khỏi phòng họp, vừa thấy bóng dáng của Hoắc Tuấn Nghĩa đi về phía mình: “Cậu đi đâu vậy? Anh đang tìm cậu đây?” Hoắc Tuấn Nghĩa hỏi trước.
Hoắc Kiến Phong dừng lại, ánh mắt lạnh lùng đáp: “Có chuyện gì thế anh?”
Hoac Tuấn Nghĩa nhìn xung quanh 4 phía, xác nhận không có ai xung quanh, mới lấy điện thoại di động ra, đi tới bên cạnh Hoắc Kiến Phong: “Tôi vừa nhìn thấy cậu, có thật không? Em dâu của tôi thật sự còn sống sao? Và đã trở nên xinh đẹp” như vậy?”
Hoắc Kiến Phong cúi đầu nhìn lướt qua điện thoại của anh trai, thứ hiển thị trên điện thoại của Hoắc Tuấn Nghĩa là bài báo anh vừa đọc. Hoắc Kiến Phong ánh mắt chìm xuống, nghiêm giọng nói: “Không có
Nói xong, anh tiếp tục bước đi.
Hoắc Tuấn Nghĩa đuổi theo phía sau, tò mò chất vấn anh: “Có phải thật như thế không? Cậu vì sao lại gọi tên cô ấy ra vậy?”
Hoắc Kiến Phong nhíu mày, giọng điệu không hài lòng: “Chết cũng chết rồi, cho dù có quay lại cũng không phải là cô ấy. Nếu có thời gian lo lắng về những lời bàn tán này, tốt hơn hết anh hãy xem kỹ lại hiệu suất tháng này của mình. ”
Nói như vậy chẳng phải dội cho Hoắc Tuấn Nghĩa một gáo nước lạnh!
Hoắc Tuấn Nghĩa khoa trương che ngực, ôm trái tim tan nát ra vẻ như bị tổn thương bởi lời nói vừa nãy của Hoắc Kiến Phong: “Phong à, dù sao ta cũng là anh hai của cậu, không cho tôi chút mặt mũi sao? Hơn nữa anh đối với cậu không phải đang quan tâm à.”
Hoắc Kiến Phong mặc kệ anh ta đi thẳng vào thang máy.
Hoắc Tuấn Nghĩa một tay xoa cằm, càng suy tư càng cảm thấy bối rối: “Phong à, cậu có thể giải thích cho tôi, không phải cô ấy trở về sao?”
Anh ta đuổi theo, chỉ thấy cửa thang máy đóng lại và thang máy bắt đầu đi xuống. “Này! Còn trẻ mà ăn nói lạnh lùng như hòa thượng, sớm muộn cũng chẳng còn bạn bè đâu.” Hoắc Tuấn Nghĩa đảo mắt nhìn thang máy, sau đó tức giận rời đi.
Tại biệt thự Hồ Loan. “Cô Thục Nhi, đây là ngôi nhà mà tôi đang tìm cho cô. Cô cũng đã từng xem ngôi nhà này trên mạng bằng VR trước đây. Sau đây tôi sẽ giới thiệu nó với cô cùng gia đình.”
Quản gia của khu biệt thự đưa Ôn Thục Nhi và nhóm của cô gồm ba người vào một biệt thự ba tầng phong cách Bắc Âu, nhiệt tình nói: “Toàn bộ biệt thự áp dụng hệ thống không khí trong lành tiên tiến nhất, nhiệt độ và độ ẩm không đổi, để đảm bảo rằng cô và gia đình có thể sống trong không khí trong lành và thoải mái nhất. Tất cả các thiết bị điện trong nhà đều được kết nối với Internet bằng hệ thống thông minh. Cô có thể bật hoặc tắt tính năng này bất cứ lúc nào trên điện thoại của mình. ”
Quản gia bật công tắc điện của biệt thự, sau vài tiếng bíp của thiết bị điện trong phòng, đèn tự động bật sáng, rèm cửa thông minh trước cửa sổ cao từ trần đến sàn chậm rãi mở ra. Khi thay đổi chế độ chiếu sáng của đèn, ánh sáng được điều chỉnh sang chế độ ban ngày.
Robot giúp việc bắt đầu quét dọn dọc theo lối đi trong phòng, vài tiếng sột soạt nhẹ nhàng, hoàn toàn không đáng kể.
Quản gia dẫn bọn họ vào trong, tiếp tục giới thiệu: “Toàn bộ biệt thự đều được phân chia rõ ràng, còn có phòng chính, phòng trẻ em, phòng làm việc, phòng khách, phòng nghe nhìn. Ồ, còn có phòng tắm hơi riêng, trên tầng 2. Chỉ sử dụng bồn tắm massage thông minh cao cấp nhất. Kết thúc ngày làm việc và muốn tắm nước nóng ngay tại nhà, cô có thể kích hoạt bồn tắm thông minh khi đang trên xe và cài đặt chế độ tắm theo ý muốn. Khi cô về đến nhà, nước trong bồn tắm đã đặt sắn ở chế độ hoàn hảo rồi. Cô có thể nằm thoải mái và xóa tan những mệt mỏi trong ngày. “Công nghệ hiện đại thế này, đã giải phóng được sức lao động của con người đấy.”
Hồng Liệt nhìn xung quanh nơi ở dành cho cuối tuần, rõ ràng thể hiện sự hài lòng: “Thục Nhi à, anh thích nơi này, chỉ có máy móc, nhưng so với người giúp việc thì càng nhanh và đáng tin. Anh nghĩ tương lai sẽ mang về một ít.”
Thục Nhi gật đầu mỉm cười: “Được rồi! Nhưng trước khi lấy về thì phải xây dựng mạng lưới Internet ở nhà trước, nếu không lấy về cũng không dùng được!”
Nước Mỹ hiện đang tiến vào thời đại 5G, nhưng ở Việt Nam chủ yếu vẫn là mạng 3G. Bánh Bao đã nhìn thấy những món đồ chơi này trên một tạp chí khoa học và công nghệ, cậu ngáp một cách thiếu hứng thú: “Mẹ ơi, con muốn tự mình xem, có được không?”
Thục Nhi nhẹ nhàng xoa đầu con trai, ôn nhu nói: “Ừ. Nhưng đừng rời khỏi biệt thự này, ngoan nhé?” “Được ạ.” Bánh Bao gật đầu và ngay lập tức chạy nhanh lên Cuối hành lang tầng 2 có một sân thượng kéo dài hình vòng cung với nhiều loại cây dây leo bò trên lan can sắt. Bánh trên tầng.
Bao đẩy cửa kính bước ra, mắt cậu mở to ngay lập tức kinh ngạc. Trên bãi cỏ bên ngoài khu biệt thự, có một đứa trẻ đang thả diều, một con diều dài, hình rồng. Cậu bé nhìn nó và lắc đầu ngán ngẩm: “Cánh diều quá dài, sức cản gió quá lớn, và sức mạnh không tương xứng với chiều dài, không thể bay được.”
Giọng cậu trầm hẳn xuống. Cánh diều vừa bay cao hai ba tầng đã rơi xuống đất. Con diều bay vài vòng trên bầu trời và hạ cánh bên cạnh một chiếc ô tô sang trọng màu đen chạy qua.
Tầm mắt của Bánh Bao lướt qua cánh diều, và cậu chợt giật mình.
Người này, mũi cao, hốc mắt sâu, người đàn ông lái ô tô này như thế nào trông giống chính mình? Có đúng là hầu hết đàn ông ở nước Z đều trông như thế này không?
Trong chiếc xe sang trọng màu đen, Hoắc Kiến Phong không hề biết có ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, tập trung cầm vô lăng.
Không biết chuyện gì đang xảy ra phía trước thì bất ngờ có hai xe mô tô cảnh sát chạy băng qua đường ra hiệu cho xe cá nhân trên đường quay lại. Anh cau mày, dứt khoát quay đầu lại, thấy bên trái có một con đường phụ, anh lập tức nhấn ga, định đi vòng qua đó. Một cảnh sát giao thông mặc sắc phục đứng bên đường, ra hiệu cấm anh ta rồi chỉ tay về phía biển chỉ dẫn bên cạnh. Đây là đường một chiều, anh chỉ có thể rẽ ra, không được vào.
Hoắc Kiến Phong phanh gấp, quay xe từ bên lề đường. Anh ta bị ép bởi chiếc xe lùi và quay đầu như mình. Anh chỉ có thể cho xe vào bãi đậu xe cạnh công viên Hồ Loan.