Chương 232
Cô đã dọn dẹp căn phòng xong hết rồi, tất cả đều bày trí y như lúc trước.
Ôn Thục Nhi ngẩn người một lúc, nhất thời không biết nói gì. Tạm thời cô chưa muốn quá nhiều người biết thân phận của mình, nên cô không hề tính đến chuyện quay lại với sự phô trương quá mức như vậy.
Ông cụ Tiêu Thiên Đức lập tức hiểu được tâm tư của cô, ông đưa tay giật nhẹ tay áo vợ mình ở dưới gầm bàn, vòng vo nói: “Hôm nay hay là dừng lại tại đây đi. Thục Nhi chúng nó vừa về, chắc chắn là còn có công việc phải làm mà? Hôm khác, đợi hôm khác chúng nó hết bận, sớm đưa Vân Thiên và Hồng Liệt đến y quán chơi. Ông cùng bà ngoại của cháu sẽ đích thân xuống bếp chuẩn bị đồ ngon cho mấy đứa.”
Khi nói đến câu cuối cùng ông nhìn về phía Ôn Thục Nhi mà nói.
Ánh mắt tha thiết của ông chứa đầy niềm mong đợi cùng những tình cảm kìm nén.
Trong lòng Ôn Thục Nhi vừa ấm áp vừa chua xót, mím môi gật đầu: “Vâng, nhất định.”
Hồng Liệt cũng mơ mơ hồ hồ gật đầu theo: “Vâng, nhất định.” Bánh Bao thấy vậy cũng cũng không tụt lại phía sau, cất giọng non nớt đáp: “Vâng, nhất định.”
Một nhà ba người giống như đang hợp tấu vậy, tự nhiên cảm thấy hạnh phúc đến lạ.
Tất cả mọi người đều cười rất vui vẻ, ngay lập tức xóa tan đi bầu không khí không nỡ chia tay kia.
Lê Việt Bách đã sớm thanh toán hóa đơn cả rồi, nên mọi người dìu dắt nhau mà rời khỏi Tiên Khách Cự.
Bà cụ nhìn gia đình ba người Ôn Thục Nhi lên xe rồi mới bất đắc dĩ nói: “Thục Nhi, về đến nhà đừng quên cho Hồng Liệt uống thuốc giải rượu.”
Ôn Thục Nhi giơ ngón tay làm một cử chỉ OK với bọn họ: “Yên tâm, tạm biệt ông bà ngoại ạ!”
Vân Thiên ở trong xe hướng tay vẫy chào bọn họ qua lớp kính của sổ: “Cháu tạm biệt ông bà ngoại và các chú ạ!”
Chiếc xe nhanh chóng khuất vào màn đêm.
Hai ông bà lão mới lưu luyến không nỡ mà lên xe. Vương Thiên Hạo ngồi bên cạnh trầm giọng an ủi: “Không sao, trở về là tốt rồi. Sau này còn có rất nhiều thời gian.”
Chiếc xe êm đềm chạy về phía trước.
Trong bóng tối, hai ông bà lão không nói lời nào, chỉ thầm lặng đan hai bàn tay hốc hác vào nhau rồi nhìn nhau một cách vô cùng kiên định. …
Tại Đông y Quốc Bảo.
Một chiếc ô tô sang trọng màu đen lặng lẽ dừng lại bên đường.
Hoắc Kiến Phong ngồi đợi ở đây đã lâu, cũng chỉ có thể từ chiếc camera cũ kỹ bám đầy bông tuyết kia nhìn thấy hai chiếc xe nối đuôi nhau rời khỏi đây.
Ngay khi anh chuẩn bị thay đổi cách thức khác thì có một ngọn đèn sáng rọi qua đường và một chiếc ô tô từ từ chạy tới. Chiếc Tesla màu đen nhạt, trong đêm tối phát ra ánh đen u ám, vững vàng dừng lại ở lối vào của y quán.
Hoắc Kiến Phong nhìn chằm chằm về hướng đó liền thấy Lê Việt Bách từ ghế phụ bước xuống xe, cùng Vương Thiên Hạo đỡ ông bà ngoại của Ôn Thục Nhi đi xuống rồi cùng nhau đi vào y quán. “Ông bà nghỉ ngơi sớm nhé ạ!”
Họ đứng quan sát hai ông bà đóng cửa xong rồi mới xoay người bước vào xe rồi chỉ huy tài xế lùi xe ra ngoài.
Đúng lúc chiếc xe đang lùi ra, Lê Việt Bách liếc chiếc xe sang trọng bằng ánh mắt say xỉn, trách móc: “Ai mà thất đức quá vậy, đậu xe ngay ở đây, không biết đường ở đây hẹp sao? Lái một chiếc xe xịn rách nát thì có gì ghê gớm chứ!”
Trên cửa kính xe có dán một tấm kính phản quang màu đen, người bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài nhưng người bên ngoài thì không.
Hoắc Kiến Phong nhìn chăm chú vào cửa sổ chiếc xe Tesla kia, chắc chắn rằng bên trong chỉ có ba người đàn ông mà không hề có bóng dáng người mà anh đang tìm kiếm.
Nếu cô ấy không quay lại đây, thì chắc chắn cô ấy cũng đã cùng lên chiếc xe khác ở chỗ kia rồi.
Đợi ánh đèn của chiếc xe Tesla biến mất, Hoắc Kiến Phong ngay lập tức bật máy tính lên và nhập biển số xe của Lê Việt Bách vào.
Rất nhanh, anh đã tìm thấy lộ trình lái xe ô tô của Lê Việt Bách trong camera công cộng, hơn nữa cũng tình cờ bắt gặp một chiếc xe hơi sang trọng màu bạc có cùng thời gian xuất phát với chiếc Tesla.
Đôi mày tuấn tú của Hoắc Kiến Phong cau lại, hình như hôm nay anh cũng đã nhìn thấy chiếc xe này ở khách sạn Hyatt Place.
Ngón tay anh nhanh chóng thao tác trên bàn phím, nhưng trong phút chốc chiếc xe hơi sang trọng màu bạc đó liền được mắt thần nhận ra.
Chiếc xe đó đậu trong bãi đỗ xe của khách sạn Sheraton trong thành phố.
Hoắc Kiến Phong không chút chậm trễ, lập tức đặt máy tính xuống, bật hướng dẫn chỉ đường lên rồi bắt đầu đi đến khách sạn đó.
Cùng lúc đó ở trong phòng khách sạn, Ôn Thục Nhi và Triệu Thanh Xuân hợp lực để đỡ Hồng Liệt lên giường.
Triệu Thanh Xuân đỡ eo của anh ta dựa vào bức tường cạnh giường, cô thở dốc: “Đẹp trai thì đẹp trai thật. Cái thân hình cơ bắp này nhìn cũng thoải mái đó, nhưng mà nặng quá đi mất thôi. Thật là mệt mệt chết chị đây rồi.”
Khóe miệng Ôn Thục Nhi giễu cợt: “Ô, cậu không phải khoác lác rằng cậu là một nữ cường sắt thép ở trên bàn mổ suốt 24 giờ sao? Sao giờ chỉ mới đi vài bước mà đã mệt thành thế này rồi?”
Triệu Thanh Xuân xoa xoa cổ tay, chán ghét nói: “Hừ, làm phẫu thuật người ta dùng là sự khéo léo, phụ thuộc vào sự linh hoạt cùng với tay nhanh mắt nhạy. Cậu hiểu không? Những thứ đó khác với phòng thí nghiệm hay châm cứu Trung y gì đó của cậu.” “Có gì khác nhau đâu chứ? Cuối cùng không phải đều là trị bệnh cứu người sao” Ôn Thục Nhi một bên đấu võ mồm như thường này với Triệu Thanh Xuân một bên giúp Hồng Liệt cởi giày rồi đắp chăn lên.
Động tác của cô rất khéo léo và nhẹ nhàng, trên mặt cô vẫn luôn hiện lên nụ cười nhàn nhạt trên môi.
Ngũ quan thanh tú xinh đẹp của cô đắm chìm trong ánh đèn ấm áp, hệt như những người vợ đức hạnh chịu thương chịu khó đang chăm sóc cho người chồng trở về nhà muộn của mình trên TV vậy.
Khóe miệng Triệu Thanh Xuân cong lên, cảm khái nói: “Không thể tưởng tượng được cô gái vừa ngốc vừa đen năm nào bây giờ lại trở nên dịu dàng và đoan trang như vậy. Bạn học Thục Nhi, xin hỏi cậu vẫn luôn dịu dàng như vậy ư?”
Không đợi Ôn Thục Nhi trả lời, cô ấy lại đột nhiên thay đổi lời nói: “Bỏ đi, tôi sợ cậu lại xấu hổ rồi nói dối tôi, vẫn là nên hỏi những người xung quanh thì tốt hơn!”
Cô ấy ngồi xổm xuống, chớp chớp mắt nhìn Bánh Bao đang yên tĩnh ngồi bên cạnh trên ghế sô pha: “Bé cưng à, nói cho cô nghe Mami của con đối với ba con vẫn luôn dịu dàng như vậy sao?” Cậu chủ nhỏ Vân Thiên dựa vào ghế sô pha, nghiêng đầu nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói: “Vâng, Mami đối với ba vẫn luôn rất dịu dàng như vậy, có điều dịu dàng đến nỗi cảm thấy có vẻ là quá khách sáo.”
Triệu Thanh Xuân ngửi được mùi của chuyện phiếm, lập tức hỏi: “Bé con, như thế nào là quá khách sáo vậy? Nhanh, nói cho cô hiểu rõ với nào.”
Vân Thiên đang định mở miệng nói tiếp, Ôn Thục Nhi vội vàng cười nhẹ, nhanh chóng đổi đề tài: “Con yêu à, có phải là con nên đi tắm trước không? Lát nữa còn phải gọi video cho bà nội đấy? Con quên rồi ư?” “Ô, vâng, còn phải gọi video cho bà!”
Đôi chân nhỏ của Vân Thiên nhảy một cái, từ trên ghế sô pha trượt xuống, lịch sự cười với Triệu Thanh Xuân: “Cô ơi, hôm nay muộn rồi. Cô cũng phải về sớm nghỉ ngơi, chúc cô ngủ ngon nhé ạ!”
Không cần Ôn Thục Nhi nhắc nhở, nó khéo léo mở cửa tủ, lấy đồ ngủ của mình rồi trực tiếp đi vào phòng tắm.
Triệu Thanh Xuân không cam lòng nuốt nước bọt một cái: “Bé cưng à, sao đột nhiên cô cũng cảm thấy cháu đối cô dịu dàng đến nỗi có chút khách sáo vậy?”
Quan trọng là anh chàng nhỏ bé này đột nhiên trở nên bình tĩnh, so với người nào đó càng thêm giống hơn! “Đi thôi, đừng nhìn nữa, tôi đưa cậu xuống dưới bắt taxi” Ôn Thục Nhi giơ tay lắc lắc trước mắt cô ấy: “Con trai tôi tuy rằng rất là đẹp trai, nhưng mà thật sự là nó còn quá nhỏ, không hợp với cậu đâu! Cậu vẫn là nên xem xét thử Lê Việt Bách, tôi nghĩ anh ta rất phù hợp với cậu đấy.
Nghĩ đến hôm nay ở khách sạn suýt chút nữa đã gây ra chuyện, trong mắt Triệu Thanh Xuân xẹt qua một tia mất mát, nhưng miệng vẫn phô trương nói: “Hừ, anh ta sao, cậu vẫn là nên giữ lại cho bản thân cậu đi!” “Không thích à? Không thích thì tôi vẫn còn hai vị anh trai đấy? Cậu đã từng gặp qua rồi, người cũng rất tốt đó nha!” Ôn Thục Nhi khoác vai cô bạn bước ra ngoài, nháy mắt với cô ấy một cái.
Triệu Thanh Xuân tát vào mặt cô một phát, giơ tay lên rất cao rồi nhẹ nhàng chạm vào: “Biến đi, cậu vẫn là nên tự lo cho bản thân mình trước đi!”
Bọn họ dùng cách nhẹ dàng và ít ngượng ngùng nhất để quan tâm đối phương.
Ôn Thục Nhi nắm lấy cánh tay của Triệu Thanh Xuân, tựa đầu vào vai cô, giống như lúc trước vậy. Triệu Thanh Xuân mỉm cười, nắm tay cô thật chặt, thật chặt.
Lối vào khách sạn.
Ôn Thục Nhi nhìn Triệu Thanh Xuân lên xe taxi: “Về đến nhà đừng quên gửi tin nhắn cho tôi.” “Yên tâm.” Triệu Thanh Xuân vẫy vẫy tay với cô: “Cậu nhanh lên di! Ben ngoài gió lớn lam! “Ừ” Ôn Thục Nhi gật đầu, nhưng cô không hề nhúc nhích.
Đợi đến khi chiếc taxi chạy đi, cô mới giơ tay chụp ảnh biển số xe lại, sau đó co vai quay người bước vào khách sạn.
Thật tốt quá. Cô đã gặp lại tất cả người thân trong gia đình và bạn bè, những người mà cô đã không được gặp trong 5 năm qua. Mọi người đều đã trở nên tốt hơn trước kia rất nhiều, ai cũng có sự nghiệp suôn sẻ và cuộc sống viên mãn!
Điều quan trọng nhất là mọi người hoàn toàn không hề xa cách, mọi thứ vẫn hệt như trước đây!
Nghĩ đến đây, trên mặt Ôn Thục Nhi không kiềm chế được mà toát lên ý cười.
Cô bỏ điện thoại vào áo khoác ngoài, nhìn xuống và đi vào thang máy mà không để ý rằng ở trước cửa khách sạn sớm đã có người luôn nhìn chằm chằm vào mình.
Cô ấn số tầng mà bản thân cần lên rồi nhìn cửa thang máy từ từ đóng lại ..
Đột nhiên, một bàn tay to xuất hiện ngăn cửa lại. Cửa thang máy “xoẹt” một tiếng lại mở ra.
Ôn Thục Nhi khẽ giật mình, đầu tiên cô nhìn thấy một đôi giày da bóng loáng, tiếp đó là đôi chân thắng dài và khuôn mặt vô cùng tuấn tú của một người đàn ông. “Ôn tổng, thật trùng hợp!”
Người đàn ông lên tiếng trước, giọng nói thấp trầm và từ tính.