Chương 19: Xâu xí y hệt nhau! Bên trong phòng làm việc.
Ánh sáng từ ngọn đèn như hắt xuống bàn chiếu lên cơ thể hai người đàn ông, rõ ràng bề ngoài tĩnh lặng như nước nhưng thật ra sâu bên trong lại như mạch nước ngầm ầm ầm, mãnh liệt.
Hoắc Tuấn Nghĩa đang định mở miệng, bỗng nhiên nhìn lướt qua bóng dáng một người ở phía sau Hoắc Kiến Phong, lập tức mở to hai mắt rồi nói: “Con bé đáng chết kia, hóa ra là cô ở chỗ này!” Anh ta ba bước cũng thành hai bước, tiến lên nắm chặt lấy cổ tay Ôn Thục Nhi: “Cô hãy nhìn xem chuyện tốt mà cô đã làm di. Tôi đã ngứa ngáy một ngày, suốt một ngày, cô có biết không? Hiện tại trên mặt, trên người tôi tất cả đều là các nốt mần đỏ. Chính cô làm cho vẻ tuấn tú, đẹp trai của tôi biến mất, sau này tôi làm sao có thể đi ra ngoài gặp người khác nữa đây?” Bấy giờ, Ôn Thục Nhi mới thấy rõ khuôn mặt đầy những nốt mẩn đỏ của anh ta, hoảng sợ hét lên một tiếng: “Ôi mẹ ơi, thật đáng sợ!” Cô khoa trương lấy hai tay che mắt lại, liều mạng giãy giụa hướng về phía Hoắc Kiến Phong: “Không…
không phải tôi, thật sự không phải tôi mà. Tôi hoàn toàn không biết anh thì tại sao tôi phải hại anh chứ?” Ánh mắt Hoắc Kiến Phong thản nhiên mà nhìn bàn tay của anh ta đang nắm lấy cổ tay Ôn Thục Nhi: “Anh hai, vậy hóa ra anh đến đây muộn như thế này là vì chuyện này à?” Anh ngồi ở trên xe lăn, rõ ràng chỉ cao bằng một nửa so với thân hình Hoắc Tuấn Nghĩa nhưng khí thế lại tựa như cao đến hơn hai mét.
Hoắc Tuấn Nghĩa không hiểu vì sao cảm giác thấy lạnh cả người, phẫn nộ buông tay ra: “Kiến Phong, đúng là anh không nên tới đây tính sổ. Nhưng thật sự là do cô ta quá đáng, tuổi vẫn còn nhỏ mà thủ đoạn độc ác như vậy.
Cậu xem xem mặt của anh, cánh tay của anh…” Anh ta bèn vén ống tay áo lên, phơi ra hết những nốt mẩn đỏ ở trên người.
Hoắc Kiến Phong lại hờ hững mà quay đầu đi, nhìn thoáng qua Ôn Thục Nhi: “Nhìn kỹ lại xem, nhìn cô ấy giống người có khả năng làm ra việc đó sao?” Ôn Thục Nhi được tự do, lập tức trốn ra phía sau Hoắc Kiến Phong. Cả người cô vẫn như run rẩy như cũ, dường như phải dựa vào việc nắm chặt tay đẩy của xe lăn mới miễn cưỡng đứng vững được.
Hoắc Tuấn Nghĩa ghét bỏ mà nhíu mày: “Đúng là không giống, nhưng mà cô ta đã từng đụng vào anh nên lúc sau anh mới nhạy cảm nghĩ rằng chắc chắn là cô ta đã động tay động chân.” Nhưng người phụ nữ vừa xấu lại vừa ngốc như thế này, anh ta liếc mắt nhiều hơn một cái cũng cảm thấy thật ngán.
Sắc mặt Hoắc Kiến Phong bình tỉnh nhìn về phía Hoắc Tuấn Nghĩa: “Anh hai, anh có thể đưa ra bằng chứng không?” “Bằng chứng? Cậu muốn bằng chứng như thế nào chứ? Chỉ với lý do cô ấy là người nhà họ Ôn thì điều ấy còn chưa đủ sao?” Ngay lập tức, Hoắc Tuấn Nghĩa rất muốn nổi giận. Cô có thể chạm được vào người có khí thế tựa như núi băng vạn năm là Hoắc Kiến Phong thì cũng có thể dám hành động thiếu suy nghĩ thôi? “Kiến Phong, cậu đừng bị cô ta lừa. Người nhà họ Ôn bên kia căn bản không hề có lòng tốt, cô ta có thể bị đưa qua đây thì chắc chắn cũng không phải người dễ dàng chịu thiệt thòi đâu.” Hừ! Chú mới không phải là người dễ dàng chịu thiệt ấy, chú là một người đáng ghét, vừa hung dữ vừa đáng ghét! Trong lòng Ôn Thục Nhi không phục thầm mắng một câu.
Đáy mắt hiện lên một chút xảo quyệt, bàn tay đang nắm chặt xe lăn và cả thân thể của cô run rẩy càng ngày càng mạnh: “Đúng… đúng là bọn họ cử tôi tới nhưng tôi thật sự không làm gì anh hết, thật sự không có…” “Kiến Phong, cậu xem xem. Cô ta thừa nhận, chính cô ta cũng đã thừa A+ nhận rồi.” Hoắc Tuấn Nghĩa bước nhanh từng bước trên sàn nhà, lại một lần nữa muốn đưa tay ra bắt lấy Ôn Thục Nhi: “Con cáo già kia đã phái người phụ nữ nhỏ có độc này tới nên bây giờ anh sẽ đưa cô ta đi gặp bà ^*1I nội.
“Đủ rồi.” Hoắc Kiến Phong di chuyển xe lăn, nghiêng người lên ngăn cản, đôi con ngươi thâm trầm bắn ra tia sáng sắc bén như chim ưng: “Chẳng qua cô ấy chỉ là một đứa trẻ thành thật mà thôi, nếu như cô ấy thật sự có suy tính trong lòng thì sẽ nói ra những lời này hay sao?” Sắc mặt Hoắc Tuấn Nghĩa cứng đờ, ngượng ngùng lập tức thu lại bàn tay đang ở trong không trung lại.
Đạo lý này… nhưng tổng thể anh ta lại cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.
Bỗng nhiên, Ôn Thục Nhi lại đứng bật dậy: “Không phải, tôi không phải là một đứa trẻ.” Nói xong, cô giậm chân “huỳnh huych”” chạy ra ngoài, không bao lâu sau lại “huỳnh huych” chạy trở về. Cô giơ lần lượt thẻ căn cước công dân đã được cấp ra trước mặt Hoắc Kiến Phong và Hoắc Tuấn Nghĩa: “Hai người nhìn xem, tôi đã hai mươi tuổi, học đại học năm thứ ba rồi, không phải là đứa trẻ nữa.” Hoắc Tuấn Nghĩa không nói gì.
Lời nói của Kiến Phong rõ ràng là có ý bao che.
Nhưng ngay cả lời nói có ý tốt hay xấu, đứa trẻ này còn không phân biệt được, không phải là đứa ngốc thì còn là cái gì chứ? Anh ta nhìn lướt qua thẻ căn cước công dân trong tay Ôn Thục Nhi, khóe miệng giật giật: “Tôi thấy thật đúng là nhìn cô giống hệt bức ảnh chụp cô ở trong thẻ căn cước.” Xấu xí y hệt nhau.