Chương 121: Chỉ cần có sức khỏe thì mới có tương lai tốt đẹp Phòng khám Đông Y Quốc Bảo.
Khi tiễn tất cả bệnh nhân và Lê Việt Bách đi, thì đã rất muộn rồi.
“Mệt quá, mệt quá, lâu rồi không về giúp đỡ, em có chút không quen rồi.” Ôn Thục Nhi cởi khẩu trang ngồi phịch xuống ghế, thở hổn hển.
Vương Thiên Hạo giúp ông bà Tiêu dọn dẹp đồ đạc, quay đầu ấm áp cười với cô: “Cho dù là bất cứ khi nào, đừng quên rèn luyện. Chỉ cần có sức khỏe thì mới có tương lai tốt đẹp.” “Vâng vâng, anh Thiên Hạo nói đúng.” Ôn Thục Nhi gật đầu như giã tỏi, đôi mắt hơi híp lại.
Khi sức khỏe của Kiến Phong tốt hơn, anh ấy sẽ có một tương lai tốt đẹp.
Nhưng bây giờ cô Tống như thế này, thật sự là đang trì hoãn tiến độ điều trị của anh ấy! Đang nghĩ ngợi, Ôn Thục Nhi bất giác nhấc chân gác lên trên một chiếc ghế khác.
Ống quần đồng phục học sinh rộng rãi bị tuột xuống, để lộ vết bỏng nửa ẩn nửa hiện trên đôi chân của cô.
Vương Thiên Hạo đang nói chuyện với cô, nhìn thấy thì sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc: “Thục Nhi, chân của em bị sao vậy? Sao lại bị thương như thế?” “ÁI” Ôn Thục Nhi đột nhiên thu chân lại, trong tiềm thức muốn che giấu, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt của ông bà ngoại đều nhìn sang.
Ba người, sáu con mắt, tất cả đều đã nhìn thấy.
Cô nhếch mép cười, nhấc ống quần lên thú nhận: “Hôm nay em sơ ý bị ngã, tình cờ nước trong bình giữ nhiệt tràn ra ngoài nên bị bỏng một chút. Mọi người đừng lo, không sao cả.” Ông bà Tiêu vội vàng chạy tới kiểm tra.
Vương Thiên Hạo xoay người bước vào phòng thuốc.
Vết bỏng còn mới và hoàn toàn chưa được xử lý.
Sau khi kiểm tra xong, ông cụ Tiêu thương xót trừng mắt với Ôn Thục Nhi: “Nếu biết mình bị thương, sao không tự bôi ít thuốc cho mình?” “Đúng đấy!” Bà cụ cau mày, phụ họa: “Nhìn vết bầm này, nếu cháu xoa thuốc sớm hơn, màu sẽ không đến nỗi sẫm như vậy, và sẽ mau khỏi hơn một chút.” Ôn Thục Nhi mỉm cười, ôm cánh tay trái phải của hai vị trưởng lão, nghiêm nghị nói: “Không phải cháu muốn trở về để thử thuốc thần của ông ngoại sao? Vết thương nhỏ này, trước mặt y thuật và thuốc thần của cặp đôi thần điêu đại hiệp trong giới Đông Y, cũng chỉ thường thôi!” Tròng mắt của bà cụ đỏ hoe, lại phì cười trước những lời nịnh bợ của cô, dở khóc dở cười hờn dỗi nói: ‘Đứa trẻ này, lúc nào cũng không nghiêm túc được, như vậy rồi mà vẫn lạc quan.” “Đâu phải, đây là cháu có lòng tin với ông bà mà” Ôn Thục Nhi nháy mắt tinh quái, lấp liếm mọi chuyện.
Ông cụ Tiêu nhìn vết thương trầm ngâm nói: “Thục Nhi, cháu đã lớn rồi. Chúng ta không ở bên cạnh cháu. Thì cháu phải chăm sóc cho bản thân thật tốt, biết không?” “Biết rồi biết rồi” Ôn Thục Nhi ngoan ngoãn gật đầu, nhanh chóng che giấu lương tâm cắn rứt.
Ông và bà thật tốt, cô không nên làm họ lo lắng.
Vương Thiên Hạo cầm thuốc ra khỏi phòng thuốc, bắt gặp được chút biểu cảm đó của Ôn Thục Nhi.
Anh ta trấn an hai vị trưởng lão, nói: “Không sao đâu, cháu sẽ bôi một ít thuốc cho Thục Nhi, xoa xoa một lúc, bảo đảm sẽ không để lại sẹo.” Thấy trong tay anh ta đang cầm thuốc, ông bà ngoại nhanh chóng tránh sang một bên.
Bà cụ lau nước mắt, lo lắng truy hỏi: “Không để lại sẹo là một chuyện, cẩn thận lại là một chuyện khác. Thục Nhi, bình giữ nhiệt của cháu là loại nào vậy? Mà hiệu quả giữ nhiệt tốt như thế?” Ôn Thục Nhi trịnh trọng gật gật đầu: “Thật sự là hiệu quả giữ nhiệt rất tốt đấy.
Thực ra là buổi sáng cháu đi lấy nước, chỉ định để buổi trưa uống. Không ngờ cái bình lại có thể giữ nhiệt như vậy, cho nên mới mất cảnh giác mà bị bỏng như vậy!” Thấy cô ăn nói rất thuyết phục, còn có chút ấm ức, nên bà cụ không hỏi thêm câu nào nữa.
Vương Thiên Hạo khéo léo nhấc chân Ôn Thục Nhi đặt lên đầu gối của mình, xoa nóng rượu thuốc trong lòng bàn tay, sau đó bôi lên đầu gối Ôn Thục Nhi, xoa xoa quanh vết bầm tím trên đầu gối cô.
Ôn Thục Nhi đau đến mức hít sâu một hơi, “Anh Thiên Hạo, nhẹ một chút! Đau đau đau…
Cô chống tay lên ghế và thu chân lại phía sau.
Vương Thiên Hạo vội vàng ghì xuống, ấm áp dỗ dành: “Ngoan, chịu đựng một chút.
Anh không bóp mạnh, vết bầm sẽ không tiêu biến được, rất lâu sẽ không thể lành lại được đâu.
Ông cụ Tiêu nói theo, “Phải bóp mạnh một chút, thì mới nhớ được lâu, để tránh sau này đi đường lại không cẩn thận như vậy.” Ông cụ ngoài miệng thì nói vậy, nhưng mắt lại không thể chịu được mà liếc đi chỗ khác.
Ôn Thục Nhi phụng phịu, làm nũng mách lẻo với bà cụ: “Bà ngoại, bà trông kìa, ông ngoại cùng anh Thiên Hạo hùa vào bắt nạt cháu.” Bà cụ biết cô sợ mình buồn nên cố ý nói chêm chọc cười: “Bà mặc kệ cháu đấy, tự mình ngã, thì tự mình gánh chịu đi nhat” Bà nói xong liền xoay người đi tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Ôn Thục Nhi giơ tay ra níu kéo một cách khoa trương, giống như đang nhập vai trong một vở kịch mà hét lên, “Bà ngoại, cho nên, tình yêu sẽ biến mất, đúng không?” Mọi người trong nhà đều bị chọc cười trước diễn xuất vụng về của cô.
Sau khi xoa tan vết bầm, Vương Thiên Hạo bôi một lớp thuốc mỏng lên vết bỏng trên chân cô.
Hỗn hợp trong suốt màu xanh nhạt, bôi lên vết sẹo sưng đỏ, liền trở nên mát lạnh, trong chớp mát đã làm giảm cảm giác đau nhức.