‘‘Con tôi đâu? Đứa bé đâu rồi hả ? Cô đã làm gì con của tôi.’’
‘‘Anh không phải muốn tôi phá thai sao ? Chính anh là người muốn giết con, giờ anh làm vẻ mặt đau lòng đó là sao ? Anh đã giả bộ quan tâm, hỏi han để cho ai xem.’’ Mục Tịch Nhi trấn tĩnh bản thân hỏi, nhớ đến khoảng thời gian cô trốn chạy anh ta để bảo vệ con.
‘‘ Cô đã phá thai rồi đúng không ?’’ Bàn tay Bạch Tư Vũ càng siết chặt tay cô hơn, tròng mắt nhìn cô dần dần trở nên tàn độc hơn. Càng nghĩ đến, chính cô là người đã giết chết con mình, sự tức giận trở nên bạo ngược hơn.
Giơ tay tát thật mạnh vào gương mặt của con. Cô chưa kịp phản ứng đã hứng trọn cái tát của Bạch Tư Vũ. Dòng máu chảy từ môi tràn ra chảy xuống cằm của cô.
Nghĩ đến bo nhiêu uất ức và tổn thương của cô chịu bao lâu nay, cô khóc càng to hơn, tức tưởi hơn.
“Anh đánh tôi, đánh tôi. Được vậy anh đến tôi luôn đi.’’
Bạch Tư Vũ nhấc bổng cô lên, để cô ngồi lên đùi của mình, đối mặt với anh nói chuyện.
“Cô yên lặng nghe tôi đây. Cô đã giết chết con tôi. Kể từ giờ phút này, cô phải sinh cho tôi một đứa khác. Để đền bù cho tôi.’’
“Đền bù?” Cô dường như, không tin vào tai mình, cô đang nghe nhầm đúng không?
“Đúng, cô không hề nghe lầm đâu. Cô phải sinh cho tôi một đứa bé khỏe mạnh và xinh đẹp, đứa bé đó tôi sẽ là con của tôi và Du Nhi.”
Cô có nghe sai hay không, cô run rẩy và sợ hãi trước cái tin động trời này. “Anh điên rồi đúng không? Anh bắt tôi sinh con cho Mục Tử Du và để cho cô ta nuôi con của tôi. Mục tiên sinh, anh đúng là thâm hiểm anh đang dùng cách này để trả thù tôi đúng không? Tôi biết anh không có tình cảm với tôi, không thương con của chúng ta, anh cần đứa bé để làm gì…”
“Chúng ta đã ly hôn, không còn bất cứ ràng buộc nào, tại sao anh cứ muốn tôi trói buộc bên người anh thế, anh muốn tôi phải làm sao anh mới để tôi yên đây.”
Tiếng khóc nức nở đầy tang thương và đau lòng của Mục Tịch Nhi vang khắp trong xe.
“Nếu cô muốn tôi không bám lấy cô nữa, rời khỏi tôi thì đây chính là là cơ hội duy nhất tôi dành cho cô.”
Tiếng khóc nhỏ dần, trái tim của Mục Tịch Nhi lúc này tan nát trước sự ác độ của Bạch Tư Nhi. Lúc này đây, cô thật sự chết tâm rồi nước mắt không thể nào rơi được nữa.
“Anh thật tàn nhẫn. Anh muốn giữ lại đứa bé để hành hạ tâm trí của tôi đúng không? Anh có bao giờ suy nghĩ cho tôi không dù chỉ một lần thôi. Bạch tiên sinh, anh có phải là con người không vậy hả?”
Mục Tịch Nhi tát thật mạnh vào gương mặt của Bạch Tư Vũ. Đây là cái tát thứ hai trong ngày hôm nay cô dành cho anh, Bạch Tư Vũ nghiêng mặt nhận cái tát của cô.
Đưa lưỡi liếm giọt máu chảy từ khóe miệng, cảm nhận được tư vị ngọt từ máu của Bạch Tư Vũ. Anh đưa tay vuốt ve chiếc cổ đến xương quai xanh của cô. Nếu anh đưa tay bóp thật mạnh chiếc cổ này của cô, thì sẽ như thế nào nhỉ?
Sự tà ác và ngoan độc từ anh lan tỏa ra, Mục Tịch Nhi bị anh đè xuống chiếc ghế, anh áp sát cơ thể mình vào cô, ác độc nói “ Cô có tin không? Chỉ một hành động nhỏ của tôi. Từ lúc này trở đi, cô sẽ biết mất khỏi cuộc đời này mà không ai biết không?”
“Tôi tin chứ, Bạch tiên sinh luôn có nhiều cách giết người mà không để một ai hay biết. Một nhân vật nhỏ nhoi như tôi, được đích thân ngài động thủ thật vinh hạnh làm sao ? ‘’
Ngay lúc này đây, cô hoàn toàn thất vọng rồi. Cô từng ảo tưởng rằng, cô sẽ làm anh rung động và anh sẽ yêu cô. Được cảm nhận sự che chở từ anh, ngay từ giây phút này anh chính anh là người muốn giết chết cô.
Mục Tịch Nhi cất cao giọng nói ‘’Bạch tiên sinh, đứa bé vẫn ở đây.’’
Đặt tay Bạch Tư Vũ lên chiếc bụng nhô cao của cô, những vết chai sằn từ tay của anh đặt bên của cô khiến cho cô rùng mình, cô sợ rằng bản thân sẽ yếu lòng và yêu anh một lần nữa.
“Bạch tiên sinh, từ giờ phút này chúng ta là người xa lạ của nhau. Tôi sẽ sinh đứa bé này.’’
Chiếc xe Rolls-Royce Phantom của Bạch Tư Vũ dừng lại trước khu biệt thư quen thuộc, nơi mà Mục Tịch Nhi đã sống ở đây năm năm.
Bạch Tư Vũ gọi bác sĩ riêng tới khám cho Mục Tịch Nhi, kết quả sức khỏe của hai mẹ con điều ổn nhưng do sức khỏe yếu và sốt cao nên cần phải được chăm sóc và tịnh dưỡng trong một thời gian dài.
Nhìn bóng lưng bận rộn của Bạch Tư Vũ, Mục Tịch Nhi chỉ buông gọn một câu nói “Giả nhân giả nghĩa” quan tâm mẹ con cô.
Nghĩ tới sau này, con của cô được sinh ra dưới sự chăm sóc và quan tâm của Mục Tử Du. Con của cô gọi cô ta là mẹ, cô cảm thấy mọi thứ thật tệ hại. Tại sao Bạch Tư Vũ đối xử với mẹ con của như thế chứ? Sự trả thù này của anh dành cho cô, anh đã thắng rồi.
Cô được quản gia sắp xếp chỗ ở là căn phòng chính của lầu một, nơi cô từng ở căn phòng vẫn quen thuộc như trước chỉ là lòng người đã thay đổi rồi.
Cơn sốt và mệt mỏi ùa về Mục Tịch Nhi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cạch. Tiếng căn phòng được mở cửa, một bóng đen quen thuộc tiến vào căn phòng.
Bạch Tư Vũ tiến lại gần chiếc giường nơi Mục Tịch Nhi đang mê man ngủ, điều chỉnh ánh sáng của đèn ngủ để anh có thể nhìn cô rõ hơn.
Bạch Tư Vũ ngồi xuống cạnh cô, nhìn gương mặt đang mê man ngủ vì cơ sốt. Cô cọ gương mặt vào chiếc gối, miệng hé mở lầm lầm không nghe rõ cô đang nói gì.
Bạch Tư Vũ bị chiếc môi đỏ như rượu của cô hấp dẫn, đặt một nụ hôn thật mạnh lên môi của cô. Mùi rượu lẫn thuốc lá của Bạch Tư Vũ xộc lên mũi của cô khiến cô mê mụi. Tiếng kêu nỉ non của Mục Tịch Nhi khiến cho từng tơ máu của Bạch Tư Vũ sôi trào và rạo rực.
Bạch Tư Vũ cắn mạnh vào môi cô, khiến cô mơ mơ màng màng không biết là cô đang mơ hay thực. Môi lưỡi giao nhau khiến cô mê mụi không muốn thoát ra.
Bạch Tư Vũ luồn tay vào phía sau người cô kéo cô lại gần mình. Hôn cô thật mạnh nhưng cô chống cự lại cắn môi anh đến bật máu.
Bàn tay thô bạo luồn vào áo cô, vuốt ve xoa nắn ngực của cô, Bạch Tư Vũ lướt nhẹ môi anh lên tai của cô, khiến cô rung mình “Trong những tháng sống chung với Lăng Triệt anh ta có làm như thế này với cô không? Có đủ thỏa mãn cô không kỹ nữ?”
Mục Tịch Nhi không biết từ bao giờ đã ôm chặt người anh, hơi thở gấp gáp vì bị anh kích thích. “Không… không… có.”
Bạch Tư Vũ hài lòng với câu trả lời của Mục Tịch Nhi, đôi môi của anh đã ngừng chảy máu cúi xuống gặm cắn nhẹ đôi môi của cô. “Ngoan, tối nay tôi sẽ thỏa mãn em. Mau cầu xin tôi đi.”
Cô cố gắng chống trả phản kháng lại anh, với sức lực nhỏ bé của mình như đang phủi bụi lên người của Bạch Tư Vũ. Bạch Tư Vũ bá đạo chiếm giữ người của cô.
Váy ngủ của cô rơi xuống nền nhà, da thịt lúc ẩn lúc hiện dưới ánh đèn. Vào lúc này, Mục Tịch Nhi hoàn toàn bị Bạch Tư Vũ chiếm giữ, không thể nào thoát ra được.
Lúc này đây, trên môi anh gọi tên người đó không phải là cô mà là cô ta Mục Tử Du.
“Du Nhi, ngoan nào….cho anh nhé!”