Cô Vợ Gả Thay Của Bạch Tổng

Chương 7: 7: Em Là Vợ Tôi




Thấy Lê Ánh Thư lo lắng, Bạch Đăng Vũ dịu dàng hỏi cô.

"Có chuyện gì sao?"

“Em không sao, em ổn… Em vào bếp nấu chút đồ ăn cho anh.”

Bạch Đăng Vũ biết Lê Ánh Thư đang che giấu điều gì đó, nhưng cô ấy không muốn nói cho hắn biết.

Hôm nay trời hơi nhiều mây.

Cô không nhìn thấy bất kỳ tia nắng nào.

Có lẽ trời sắp mưa.

Lê Ánh Thư ngồi thẫn thờ bên cửa sổ.

Nhớ lại lời mời mà Lê Ánh Dương đã gửi cho Bạch Đăng Vũ, Lê Ánh Thư lại lo lắng.

Nếu hỏi Lê Ánh Thư đã trải qua những chuyện gì ở nhà họ Lê? Cô chỉ có thể dùng hai từ để mô tả ...!Bi thảm.

Năm mười tuổi, mẹ cô mất.

Cô từng nghĩ rằng cô còn có một người cha cho đến khi cô theo ông ấy về nhà.

Cô đã sống một cuộc đời tủi nhục và cam chịu.

Cuộc sống của cô chưa có lấy một ngày tốt lành.

Hiện tại, cô đang sống hạnh phúc với Bạch Đăng Vũ.

Cô sợ phải quay lại nhà họ Lê.

Nhưng lần này, Lê Ánh Thư vẫn phải đi dự tiệc vì cô là vợ của Bạch Đăng Vũ.

Đêm đến, hai người vẫn ngủ chung giường.

Lúc này, Bạch Đăng Vũ hỏi cô.

"Có phải em đang lo lắng về bữa tiệc sinh nhật của Lê Ánh Dương?"

"Em không có lo lắng..."

"Em không cần phải nói dối tôi."

"Em sợ sẽ làm cho anh mất mặt."

Bạch Đăng Vũ nắm lấy tay Lê Ánh Thư.

Đây là lần đầu tiên anh chủ động chạm vào cô.

Bàn tay hắn ấm áp, nắm lấy bàn tay lạnh giá của cô.

Hắn như ngọn lửa sưởi ấm trái tim cô đơn giữa cuộc đời nghiệt ngã của cô.

Hắn rất đẹp trai nhưng hiếm khi cười.

Bây giờ hắn đang mỉm cười với cô khiến cô có chút ngượng ngùng.

"Đừng lo.

Tôi sẽ bảo vệ em."

Cô có thể tin tưởng hắn không? Có người nào chịu đứng ra bảo vệ cô chứ? Bạch Đăng Vũ biết rằng bản năng phòng vệ của Lê Ánh Thư rất cao.

Cô sẽ không dễ dàng tin tưởng hắn.

Cô cũng không dám tin tưởng bất cứ ai.

Nhưng những gì hắn nói là sự thật.

Hắn sẽ bảo vệ cô đến hết cuộc đời này.

Hôm nay Bạch Đăng Vũ đưa Lê Ánh Thư đi chơi.

Hắn muốn đưa cô đi mua sắm.

Từ khi cưới, hắn chưa bao giờ mua cho cô thứ gì.

Quần áo của cô cũng nên được thay đổi.

Bây giờ cô là vợ của Bạch Đăng Vũ, một người đàn ông giàu có.

Bạch Đăng Vũ rất nổi tiếng trên thương trường, Hắn từng là ông chồng quốc dân của các cô gái.

Khi hắn đi trên đường, mọi người sẽ chú ý đến hắn.

Lê Ánh Thư đi bên cạnh có chút rụt rè.

Hắn giàu có, hắn đẹp trai và hắn từng là người đàn ông mà mọi cô gái đều muốn kết hôn.

Còn cô, quê mùa, không xinh đẹp, không có địa vị, lại càng ít học.

Cô vẫn nhớ mình chỉ là người thay thế Lê Ánh Dương.

Nhưng Lê Ánh Thư không nghĩ đến chân của Bạch Đăng Vũ đã không còn có thể đi lại, hắn chỉ là một người tàn phế.

Trước đây, cô không xứng với hắn.

Nhưng giờ đây Lê Ánh Dương không muốn lấy Bạch Đăng Vũ.

Cô ta ép Lê Ánh Thư thay cô ta kết hôn với hắn.

Hiện tại, Lê Ánh Thư chính thức là người vợ mà hắn công nhận.

Cô xứng đáng làm vợ hắn.

Việc cô xứng với hắn hay hắn xứng với cô không quan trọng.

Quan trọng là, Lê Ánh Thư là người đầu tiên mà Bạch Đăng Vũ chú ý.

Cô cảm thấy vui vẻ khi ở bên hắn, và hắn không cảm thấy áp lực khi ở bên cô.

Họ bên nhau vui vẻ.

Chỉ cần hai người thoải mái với nhau là được.

Người ngoài có quyền gì nói là họ xứng hay không xứng?

Nhưng cô lại tự ti.

Cô luôn thấy mình không xứng với hắn.

Cô cảm thấy không an toàn trong mối quan hệ của bọn họ.

Trên danh nghĩa, cô là vợ hắn, nhưng giữa hắn và cô chưa từng xảy ra chuyện gì đúng nghĩa vợ chồng.

Bạch Đăng Vũ thấy cô ngày càng cách xa hắn nên dừng lại đợi cô.

Cho đến khi Lê Ánh Thư đứng bên cạnh, hắn mới nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, khẽ mỉm cười với cô.

Nụ cười ấy như ánh nắng ấm áp xua tan mây đen trong lòng cô.

"Ngày mai, em phải cùng tôi đến nhà họ Lê dự tiệc.

Em cần ăn mặc sang trọng hơn.

Tôi chọn một bộ váy cho em được không?"

Lê Ánh Thư không biết gì về váy dạ hội thậm chí cô còn không biết gì về thời trang.

Cô ấy chưa bao giờ được tham gia một bữa tiệc.

Dù là tiệc gia đình, mẹ cô cũng không bao giờ cho cô ấy tham gia.

Mẹ yêu cầu cô phải ở trên lầu, ở trong phòng của mình, và không được gây ra bất cứ tiếng động nào.

Lê Ánh Dương nói rằng sự xuất hiện của cô sẽ khiến gia đình mất mặt.

Bạch Đăng Vũ biết Lê Ánh Thư không thích ăn mặc hở hang nên đã chọn một chiếc váy màu xanh nhạt thanh lịch và tặng cho cô.

"Em thử chiếc váy này cho tôi xem được không?"

Lê Ánh Thư bước vào phòng thử đồ.

Cô loay hoay một hồi nhưng vẫn không kéo được khóa sau váy.

Ai đó gõ cửa khiến Lê Ánh Thư càng thêm hoảng sợ.

"Nếu không kéo được khóa sau lưng váy, em có thể nhờ nhân viên giúp đỡ."

Lê Ánh Thư mở hé cửa nhìn Bạch Đăng Vũ.

Giọng nói đáng thương của cô vang lên.

"Em không kéo khóa được lưng váy.

Có ai đó có thể giúp em được không?"

Khóe miệng Bạch Đăng Vũ hơi nhếch lên.

Sự bẽn lẽn của Lê Ánh Thư luôn là khoảnh khắc dễ thương nhất.

Với sự giúp đỡ của các nhân viên.

Lê Ánh Thư xinh đẹp trong bộ váy mới đứng trước mặt Bạch Đăng Vũ.

Cô rất hợp với chiếc váy.

Cô có một sự mong manh khiến người khác muốn bảo vệ.

Cô trong sáng như nắng mai không vương chút bụi trần.

Bạch Đăng Vũ nhìn cô chằm chằm, khiến cô đỏ mặt xấu hổ.

"Nó có hợp với em không?"

"Đẹp lắm.

Tôi sẽ chọn thêm mấy bộ mặc ở nhà cho em, thêm mấy bộ mặc ra ngoài."

"Không cần mua cho em nhiều như vậy.

Em cũng không cần ra ngoài."

Cô ra ngoài là một nỗi ô nhục đối với Bạch Đăng Vũ, sợ rằng Bạch gia sẽ giống như Lê gia trước đây, coi cô là đồ bẩn thỉu.

"Tôi đã nói mua là mua.

Em chỉ cần chọn những thứ em thích là được."

"Nhưng em không biết chọn cái nào.

Giá cả ở đây cao quá."

Giọng Lê Ánh Thư thì thầm.

"Tôi có đủ khả năng để mua nó cho em."

Nhưng dù sao đó cũng là tiền của Bạch Đăng Vũ.

Lê Ánh Thư sợ sử dụng tiền của hắn.

Bạch Đăng Vũ mua cho cô rất nhiều thứ, khiến cô phải nhờ đến sự giúp đỡ của tài xế mới có thể mang hết quần áo mà hắn mua cho cô ra ngoài xe.

Cô theo hắn về nhà và ăn tối với hắn.

Cô nhìn hắn, không biết nên nói gì.

"Anh mua cho em nhiều đồ như vậy, là bởi vì em ngày thường ăn mặc quê mùa làm anh xấu hổ sao?"

Lê Ánh Thư rất nhạy cảm, Bạch Đăng Vũ đã nhận thấy.

Hắn mỉm cười với cô.

"Tôi muốn mua đồ mới cho em vì em là vợ tôi.

Tôi muốn cho em những thứ tốt nhất.

Tôi cũng muốn hỏi em.

Em có coi tôi là người tàn phế không?"

"Em không coi anh là người tàn phế.

Chỉ là chân anh không đi được.

Anh có thể làm nhiều việc khác."

Bạch Đăng Vũ mỉm cười.

Hắn cũng trả lời câu hỏi của cô.

"Tôi không nghĩ em quê mùa.

Chỉ là trước giờ em chưa bao giờ sống như một tiểu thư của Lê gia.

Nhưng bây giờ thì khác.

Em là vợ tôi, vợ của tổng giám đốc một công ty bất động sản lớn.

Em xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn."

Lời này hắn nói cho cô nghe, cũng là nói cho chính bản thân hắn nghe.

Cô là vợ hắn, hắn sẽ luôn bảo vệ và yêu thương cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.