Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 93




Chương 93: Giao dịch

không bình đăng

“Vậy xin hỏi anh cả, sau khi đưa

vợ cho tôi còn nhiều lần xuất hiện lấy

lòng là có ý gì?”

“Mạc Thâm, chuyện này thực sự

em đã hiểu lầm rồi, anh cả chỉ vô tình

gặp cô ấy thôi.”

“Vậy sao? Là vô tình hay là có

hẹn trước?” Nói tới đây, Dạ Mạc

Thâm liếc mắt nhìn Thẩm Kiều.

Thẩm Kiều lập tức nắm chặt

nắm đấm, sau đó không sợ hãi

‘ ngẩng đầu lên nghênh đón ánh mắt

– của Dạ Mạc Thâm, bờ môi giật giật.

Tất cả mọi người đều nghĩ rằng

cô sẽ giải thích, nhưng mà Thẩm

Kiều chỉ nói: “Cho dù là vô tình hay

“cố ý thì tùy anh nghĩ thế nào cũng

được. Dù sao loại người tự cho mình

là đúng như anh, người khác nói cái

gì anh cũng sẽ không nghe lọt tai.

VietWriter cập nhật nhanh nhất.

“Vậy tôi không cần phải giải thích

nhiều với anh.”

“Em dâu!“ Dạ Lẫm Hàn nhíu

“mày không hiểu sao lúc này Thẩm

“Kiều còn không chịu thua Mạc Thâm,

còn muốn dấu với Mạc Dạ Thâm tới

cùng.

“Chuyện này không liên quan

đến anh.” Thẩm Kiều đẩy Dạ Lẫm

Hàn ra, thân thể nhỏ nhắn chắn ở

phía trước: “Anh cảm thấy tôi hay lật

lọng sao? Vậy anh cứ cho là vậy di,

anh thấy đều là sự thật, tôi chính là

người như vậy, là tôi hẹn anh của

anh tới.”

Trong giây phút, ánh mắt của Dạ

“Mạc Thâm lạnh xuống, nhìn cô đầy

nguy hiểm.

Thật sự Thẩm Kiều không nhịn

“Dạ Mạc Thâm được nữa rồi. Mấy

ngày qua, mỗi câu mỗi lời anh nói

đều như cây kim đâm vào trái tim cô,

mỗi lúc một nhiều lên. Có lẽ cô muốn

ở lại nhà họ Dạ, nhưng mà cô không

biết làm sao nữa? Cô thực sự không

thể kiểm soát tâm trạng của mình

nữa rồi.

“Em dâu, em đã quên những lời

lúc nãy anh đã nói với em ư? Em…”

“Anh cả, đây là chuyện của em

và Mạc Thâm, anh về trước đi được

không?”

“Em dâu…”

Thẩm Kiều nhìn anh ta bằng ánh

mắt kiên định, anh ta không thể

không đi.

Môi Dạ Lẫm Hàn giật giật, cuối

cùng không nói lời nào chỉ gật nhẹ

đầu, sau đó nhìn về phía Dạ Mạc

Thâm nói ra câu giải thích cuối cùng:

“Mạc Thâm, em nên kiềm chế tính

cách của mình một chút, anh và em

dâu thật sự không có làm chuyện gì

mờ ám hết, tối nay chỉ tình cờ gặp

nhau, anh chỉ nói thế thôi còn lại hai

người tự nói đi.”

Sau khi Dạ Lẫm Hàn rời đi, trong

giây phút Tiêu Túc cảm thấy mình

chỉ là dư thừa, cậu ta chỉ vào chóp

mũi của mình: “Hay là tôi cũng đi?”

Không ai để ý tới cậu ta, cậu ta

chỉ đành ngượng ngùng sờ đầu, có

phải cậu ta hỏi thừa rồi không? Trực

tiếp rời đi chẳng phải được rồi sao?

Cho nên Tiêu Túc cũng rời đi.

Trong vườn hoa yên tĩnh, chỉ còn

lại hai người Dạ Mạc Thâm và Thẩm

Kiều.

Những người khác đã rời đi, đối

mặt với Thẩm Kiều ở khoảng cách

không xa không gần, vì bầu không

khí thay đổi nên dường như ánh

trăng cũng không nhu hoà nữa,

chiếu lên Mạc Dạ Thâm trông rất

vắng vẻ.

Không biết giằng co trong bao

lâu, Mạc Dạ Thâm mở miệng trước:

“Qua đây.”

Thầm Kiều đứng tại chỗ, cô rũ

mắt: “Có mấy lời tôi nghĩ mình phải

nói rõ với anh.”

Nghe thấy thế, Dạ Mạc Thâm

cong môi cười lạnh: “Nói.”

Thẩm Kiều nhìn mặt đất: “Từ lúc

đầu chúng ta chỉ là một cuộc giao

dịch, tạm thời tôi sống ở nhà họ Dạ

chẳng qua chỉ để nhà họ Dạ che chở

cho tôi mà thôi, sự tồn tại của tôi

cũng làm cho anh không bị ông Dạ

bức hôn. Lúc đầu không phải chúng

ta hợp tác bình đẳng sao?”

“Ai nói với cô là bình đẳng?”

Giọng điệu của Dạ Mạc Thâm rất

lạnh lùng khiến Thẩm Kiều ngầng

đầu lên nhìn anh nhưng ánh mắt hơi

trốn tránh:

“Không, không phải?”

Dạ Mạc Thâm di chuyền xe lăn

đến gần Thầm Kiều, bởi vì hành động

của anh rất chậm nên Thẩm Kiều

cũng không để ý, anh vừa tiến lên

vừa cất giọng lạnh lùng:

Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.

“Ông ta muốn gả ai cho tôi cũng

không liên quan đến tôi, tôi có thể

nhận tất cả. Tuy nhiên, nếu hôn sự

này là một âm mưu bí mật hoặc bị

người có tâm bày kế thì không được.

Thẩm Kiều, cô đừng quên, cho dù là

cuộc giao dịch hôn nhân thì người

kết hôn với tôi phải là em gái cô

Thẩm Nguyệt mới đúng.”

Đầu ngón tay Thầm Kiều run lên.

“Thẩm Kiều, cô chỉ gả thay thôi,

còn dẫn theo đứa con ghẻ. Ngày đó

là cô cầu xin tôi để cô ở lại.”

Thẩm Kiều: “…”

Dạ Mạc Thâm: “Bây giờ cô có

còn muốn nói cuộc hôn nhân này là

bình đẳng không?”

Thẩm Kiều cắn môi dưới, mắt

hơi đỏ lên: “Đúng, cho dù là tôi xin

anh để tôi ở lại, nhưng không phải

hôn nhân giữa chúng ta chỉ là giao

dịch sao? Tại sao anh còn muốn

giẫm tôn nghiêm của tôi dưới chân?

Tại sao?”

Dạ Mạc Thâm cười nhạt: “Thú

n”

Nghe nói vậy, Thẩm Kiều không

dám tin mở to hai mắt: “Thú vị?”

Dẫm nát tôn nghiêm người khác

dưới lòng bàn chân, hiểu lầm người

khác chỉ là đề mua vui?

Dạ Mạc Thâm nở nụ cười khát

máu quen thuộc, giọng nói cũng lạnh

lẽo: “Cô cho rằng vợ của Dạ Mạc

Thâm tôi dễ làm như vậy sao? Thầm

Kiều, đây là cái giá nhà họ Thẩm các

cô liên kết lại lừa gạt tôi.”

Cái giá ư?

Mặt Thẩm Kiều trắng bệch đứng

dưới tàng cây, ánh trăng càng làm

nổi bật gương mặt trắng bệch của

cô, mái tóc rối bù giống như quỷ.

Thì ra là vì điều này, Thẩm Kiều

bỗng hiểu ra tại sao anh lại đối xử với

mình như vậy.

“Vì vậy nên trong mắt của anh

thì tôi là người không từ thủ đoạn cố

tình lợi dụng cuộc hôn nhân này để

gả vào nhà họ Dạ phải không?”

Dạ Mạc Thâm nhíu mày: “Chẳng

lẽ không phải sao?”

Thẩm Kiều còn có thể nói gì nữa,

cô rũ mắt xuống. Anh nghĩ rằng cô

muốn gả sao? Trong cuộc hôn nhân

này, cô cũng là người bị hại. Tuy

nhiên có nói anh cũng không hiểu,

Thẩm Kiều cười tự giễu:

“Đúng vậy, tôi chính là loại

người đó.”

Dạ Mạc Thâm nhíu mày, người

phụ nữ này bị làm sao vậy? Tự dưng

không cãi lại.

“Cô muốn nói với tôi những điều

này?”

Khi Thẩm Kiểu ngầng đầu lên

lần nữa thì đôi mắt đã khôi phục bình

tĩnh, cô bình thản nhìn anh.

“Chỉ vậy thôi, không còn gì thì

tôi về đây.”

Nói xong, Thẩm Kiều quay người

chuẩn bị rời đi. Dạ Mạc Thâm nhíu

mày nghiến răng nghiến lợi: “Quay

lại.”

Thẩm Kiều dừng bước, cười

cười: “Cậu Dạ, có gì dặn dò không?”

“Cô gọi tôi là gì?”

Thẩm Kiều dừng lại, bỗng nhiên

xoay người, dưới ánh trăng khuôn

mặt của cô trong trẻo và lạnh lùng,

và cả nụ cười không có độ ấm.

“Cậu Dạ, có gì dặn dò?”

Dạ Mạc Thâm: “…“

Đáng chết!

Sự thay đồi đột ngột này khiến

Dạ Mạc Thâm không quen. Hơn nữa,

ánh mắt của cô rất bình tĩnh làm anh

cảm thấy dường như có thứ gì đó

đang dần dần mất di.

Cảm giác này khiến anh rất khó

chịu!

“Ai cho phép cô gọi tôi như

thế?”

Thẩm Kiều cười nhạt: “Chẳng

phải cậu Dạ đã nói rồi sao? Bảo tôi

phải giống mọi người gọi anh như vậy.

Dạ Mạc Thâm: “Đó là ở bên

ngoài và ở công ty, ở nhà cũng gọi

như vậy, không lẽ cô muốn để ông

già kia biết gì sao?“

“Ồ, vậy cậu Dạ muốn tôi xưng

hô với anh như thế nào? Anh nói đi,

tôi sửa là được.”

Bất ngờ thật đấy, Thẩm Kiều trở

nên dịu dàng và ngoan ngoãn giống

như cô là một cấp dưới lễ phép.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.