Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 757




Chương 757

Hàn Mộc Tử mất mấy ngày mới dọn dẹp nhà cửa ổn thoả được. Tuy ban đầu chỉ mang một chiếc túi vào ở, nhưng trong này có rất nhiều không phải phong cáchcô thích, cho nên Hàn Mộc Tử trong mấy ngày này đổi phong cách giường theo sở thích của mình.

Phòng tuy không rộng rãi như chung cư trong nước, nhưng hơn ở chỗ ánh sáng tốt, mỗi ngày đều có ánh nắng chiếu vào, hơn nữa nơi này cũng không ồn ào, dưới lầu có siêu thị và các loại cửa hàng phục vụ nhu cầu hàng ngày cách không xa.

Cô vẫn đang chờ tin tức của tập đoàn Uất Trì.

Hôm đó sau khi đi ứng tuyển về, đã hai ngày trôi qua nhưng cô vẫn chưa nhận được thông báo bảo mình đi làm. Hàn Mộc Tử có chút lo lắng, nhưng lo lắng hoài cũng không phải là cách, cô đang nghĩ… nếu không đủ tư cách làm trợ lý thư ký, có lẽ … cô có thể lui về thứ hai, từ nơi thấp nhất từ từ đi lên? Xem như là mình lần nữa bắt đầu phát triển lại, làm từ nhân viên bình thường nhất.

VietWriter cập nhật nhanh nhất.

Nhân viên bình thường, chắc cô đạt chuẩn nhỉ?

Còn chuyện khác, thì đợi vào tập đoàn Uất Trì rồi nghĩ cách là được rồi.

Cô tính toán như thế.

Ngày thứ ba, Hàn Mộc Tử cuối cùng cũng đợi được điện thoại của tập đoàn Uất Trì, báo cô phỏng vấn qua rồi, sáng mai 8 giờ chuẩn bị đến báo cáo.

Lúc nghe được tin này, Hàn Mộc Tử cảm thấy trái tim mình đập lệch nửa nhịp, hồi lâu cũng không có phản ứng.

“Alo, có nghe thấy tôi nói không?”

Giọng nữ đầu dây bên kia không nghe thấy phản hồi liền hỏi.

Hàn Mộc Tử hoàn hồn, lập tức gật đầu.

“Nghe thấy rồi, cảm ơn, sáng mai tôi liền đến đó báo cáo sao?”

“Vâng, chúc mừng cô, cô là lần đầu tiên vượt qua phỏng vấn trong mấy hôm nay đấy”

Hàn Mộc Tử cong môi, nghiêm túc nói câu cảm ơn.

Sau khi ngắt máy, Hàn Mộc Tử vui vẻ thiếu chút nữa kêu lên. Nhưng ngay sau đó, cô bắt đầu suy nghĩ lại, rõ ràng hôm đó cô gặp anh rồi, anh cũng biết mình đi ứng tuyển vị trí trợ lý thư ký…

Nhưng anh thế mà không có gây khó dễ? Vốn cô đợi tin tức đợi đến hoảng hốt, còn nghĩ hôm nay không có kết quả nữa, thì liền đi đầu quân làm nhân viên.

Không ngờ, tin tức đến rồi.

Xem ra anh thật sự tin tưởng lời mình.

Dù thế nào, có thể vào công ty là chuyện tốt.

Hôm sau, Hàn Mộc Tử liền đến công ty báo cáo, lúc nói với lễ tân, lễ tân còn rất kinh ngạc, chua xót nhìn cô.

“Cô đúng là may mắn, trước khi cô đến, tôi còn cho rằng cô cũng giống như các cô ấy, sẽ không có cơ hội được chọn, không ngờ… cô thế mà phỏng vấn thành công rồi. Cho nên có thể tiết lộ một chút, cô làm thế nào để thông qua phỏng vấn thế?”

Lễ tân nhiều chuyện nghe ngóng Hàn Mộc Tử, Hàn Mộc Tử bị bộ dạng này của cô chọc cười, nói: “Mọi người phỏng vấn thế nào thì tôi phỏng vấn như thế đó thôi, thậm chí… tôi làm thế nào để thông qua, chắc là do tôi may mån.”

Lễ tân: “… Không ngờ cô cũng rất khiêm tốn, tôi còn cho rằng cô là người duy nhất thông qua, cô sẽ rất đắc ý đấy.”

Đột nhiên, lễ tân có cảm giác hình như biết Hàn Mộc Tử vì sao lại thông qua phỏng vấn rồi. Cô khác với những người phỏng vấn trước.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.

Hơi thở trên người cô rất sạch sẽ, ánh mắt cũng vậy, trên người không có mùi nước hoa, chỉ là trang điểm nhẹ bày tỏ sự tôn trọng, ăn mặc cũng rất thường ngày. Tuy nói, con gái yêu cái đẹp là chuyện bình thường, nhưng cũng phải tuỳ trường hợp, trường hợp nào thích hợp với người thế nào.

Đám người kia chỉ nghĩ dùng sự xinh đẹp của bản thân đi thu hút Uất Trì Thâm, lại quên mất mục tiêu ban đầu của mình, các cô ấy là đến phỏng vấn, người phỏng vấn lại không phải Uất Trì Thậm.

“Không có gì để đắc ý cả, may mắn mà thôi, tôi lên trước nhé.”

Sau khi Hàn Mộc Tử đi, cô gái ngồi ở bên cạnh quầy lễ tân cũng chưa không tệ, lúc nói chuyện nồng mùi chua như chanh.

“Cô ta sao lại tốt số thế chứ? tôi thấy có bao nhiêu người đều không qua phỏng vấn được, cô ta thế mà một lần liền thông qua rồi? Hơn nữa. bộ dạng cũng không ra làm sao cả, cấp trên rốt cuộc đang nghĩ cái gì thế chứ?”

Nghe lời này, cô trả lời lại một câu: “Người ta là đến làm việc chứ không phải đến chọn người đẹp, xinh đẹp để làm gì? chọn hoa khôi thế giới à? Huống gì, tôi thấy… cô ấy cũng xinh đẹp, chỉ là không phải dạng đặc biệt quá xinh đẹp thôi, nhưng tuyệt đối nhìn vào rất thoải mái.”

Vì có bài học mấy hôm trước, cho nên Hàn Mộc Tử lần này không dám đi thang máy dành cho chủ tịch nữa mà ngoan ngoãn đi thang máy dành cho nhân viên cùng với mọi người.

Công ty lớn đúng là công ty lớn, thật nhiều người, lúc Hàn Mộc Tử đến cửa thang máy nhìn thấy đám đông đang đợi ở đó.

Mọi người đều trông rất bận rộn, thậm chí có người còn nghiêng đầu gọi điện thoại trong khi cài cúc quần áo.

Một số tay thậm chí mang theo bữa sáng, một số thậm chí còn đang trang điểm. Điều này vẫn thường thấy, đối với cuộc sống ở thành phố có nhịp sống nhanh mà nói, buổi sáng đuổi kịp tàu điện ngầm hoặc xe buýt đông đúc. Người cách chỗ làm gần đương nhiên là thoải mái nhưng nếu cách xa thì phải dậy sớm để đón tàu điện ngầm, xe buýt, vì để không bị muộn và ngủ nhiều hơn vài phút, rất nhiều người đều ăn bữa sáng trên đường.

Đó là trạng thái bình thường của người trẻ.

Hàn Mộc Tử mỉm cười, đã bao lâu rồi không trải qua những chuyện thế này?

May mắn thay, ngôi nhà cô thuê tương đối gần nơi này, dù là đi bộ hay đi tàu điện ngầm đều được.

“Mộc Tử?”

Phía sau có người ngạc nhiên gọi tên cô.

Hàn Mộc Tử quay đầu lại, không ngờ lại thấy bóng dáng của La Lệ.

Hả?

Cô ấy sao lại ở đây?

La lệ kinh ngạc bước tới, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo tràn đầy vui mừng: “Thật sự là cô, tôi còn cho rằng mình nhìn lầm rồi, không ngờ cô thật sự thông qua phỏng vấn rồi, chúc mừng cô.”

Hàn Mộc Tử có chút hiếu kì, mình thông qua phỏng vấn, thế cô ấy thì sao? Cô ấy vì sao lại ở đây? Lẽ nào…

là vì cô ấy cũng thông qua phỏng vấn? Trợ lý thư ký cần 2 người ư?

La Lệ cười đến gần cô: “Có phải cô hiếu kỳ vì sao tôi ở đây không?”

Hàn Mộc Tử gật đầu.

“Thực ra hôm đó tôi thấy cô vào được 10 phút rồi, thì cảm thấy mình phải bình tĩnh, nhưng tôi lại vội muốn tìm công việc cho nên đi ứng tuyển nhân viên bình thường” La Lệ giải thích một câu.

Hoá ra là thế, Hàn Mộc Tử đột nhiên nhận ra, không ngờ La Lệ cũng nghĩ giống như mình.

Trợ lý thư ký không được, thì làm nhân viên bình thường cũng được, dù sao cứ ở lại công ty này đã. Mình vì có mong muốn, lẽ nào La Lệ cô ấy cũng có mong muốn? Nụ cười của La Lệ trông rất ngượng ngùng: “Dù nói thế nào, thì tập đoàn Uất Trì dù là nhân viên bình thường thì tiền lương cũng cao hơn rất nhiều bên ngoài, ti hiện giờ… rất cần tiền, cho nên… chỉ có thể thế này thôi. Cũng không sao, từ tầng thấp đi lên, tôi có thể học được nhiều thứ hơn.”

Không ngờ cô gái này thế mà vẫn rất lạc quan vui vẻ đấy, Hàn Mộc Tử nghiêm túc đánh giá cô ấy, cuối cùng vươn tay về phía cô ấy khẽ cười: “Thế tôi cũng chúc cô một câu, chúc cô chính thức nhận chức.” La Lệ nhìn bàn tay chủ động vươn ra của cô, vừa mừng vừa lo: “Cô…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.