Chương 727
Dường như khoảng cách giữa hai người được kéo lại gần hơn một chút.
Tiểu Nhan hơi do dự nhìn Tô Cửu. Trên mặt Tô Cửu tràn đầy vẻ tươi cười, dáng vẻ cô ta như một người chị cả tri kỷ.
“Có vấn đề gì thì em cứ hỏi đi.”
“Chị… Tô Cửu.”
Vì để thể hiện sự lễ phép nên Tiểu Nhan đã thêm chữ chị vào câu nói. Lông mày Tô Cửu nhếch lên, cô ta cười nói: “Ừ?”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Cái kia… Chị là thư ký bên cạnh Hàn Thanh đã nhiều năm như vậy rồi. Chị có biết… Vì sao mà Hàn Thanh vẫn còn độc thân không?”
Nói xong câu sau, Tiểu Nhan có hơi xấu hổ, cô ấy cúi đầu xuống mân mê ngón tay tro.
Tô Cửu chỉ biết cô ta có thắc mắc nhưng cô ta không ngờ cô ấy lại hỏi về vấn đề này. Trong chốc lát, cô ta cảm thấy hơi sửng sốt, sau đó cô ta chú ý tới vẻ mặt hơi hồng của cô gái nhỏ. Đó rõ ràng là dáng vẻ mới biết yêu.
“Em thích Tổng giám đốc Hàn sao?”
Tiểu Nhan không ngờ cô ta lại hỏi thẳng ra như vậy, trong phút chốc mặt cô ấy đỏ hồng nhìn Tô Cửu nói: “Chị Tô, em…” “Tốt lắm!”
Tô Cửu chủ động ngắt lời của cô ấy, cô ta thản nhiên nói: “Không cần em nói chị cũng biết được. Thật ra thì nhiều năm như vậy có rất nhiều người thích Tổng giám đốc Hàn. Nhưng mà tâm tư của Tổng giám đốc Hàn vẫn luôn đặt lên trên người em gái của mình. Bởi vì cha mẹ mất sớm nên anh ấy vẫn luôn sống một mình. Cho dù sau này tìm lại được Mộc Tử thì niềm khát vọng tình thân của anh ấy vẫn rất lớn.
Tiểu Nhan: “… Như vậy sao?”
“Đúng vậy.” Tô Cửu gật đầu nói: “Con người mà. Một khi đã hình thành nên một thói quen thì rất khó để có thể thay đổi. Hơn nữa, về phương diện tình cảm thì Tổng giám đốc Hàn không có nhu cầu. Thế nên, anh ấy cũng không cần phải thay đổi thói quen hiện tại của bản thân. Em thích anh ấy đúng không? Như vậy là giống như con thiêu thân đang lao đầu vào lửa đấy. Lấy tư cách là một người từng trải, chị muốn khuyên em một câu, hãy quên đi.”
“Quên đi sao?”
Tiểu Nhan ngạc nhiên nói, cô ấy không ngờ Tô Cửu lại thẳng thắn như vậy, nói cô ấy mau quên đi. Chính là cô ấy không cần tiếp tục thích Hàn Thanh nữa sao?
“Đúng thế! Người như anh ấy… Tình cảm đối với anh ấy mà nói, căn bản không có tồn tại. Nếu như em thích anh ấy thì chỉ càng thêm đau lòng hơn thôi.”
Tiểu Nhan: “…”
Dường như là vậy, anh ta cũng đã muốn nói rõ với mình, không cần thích anh ta nữa.
Nhưng mà, cô ấy vẫn chưa từ bỏ ý định. Chung quy thì cô ấy vẫn cảm thấy chỉ cần cô ấy cố gắng thì vẫn còn có cơ hội.
“Nhìn bộ dáng này của em là bị anh ấy từ chối rồi sao?”
“Chị Tô? Sao chị lại biết chứ?”
“Trước đây anh ấy cũng từng từ chối chị giống như vậy.”
Tiểu Nhan: “…”
“Lúc đó, chị không dám bày tỏ nỗi lòng với anh ấy. Chị chỉ yên lặng thích anh ấy thôi. Chị biết anh ấy rất khó thay đổi thói quen của bản thân vì vậy chị vẫn cứ âm thầm ở bên anh ấy xử lý hết mọi chuyện. Chị muốn để anh ấy hình thành thói quen cần có chị ở bên cạnh. Rồi một ngày nào đó. Khi chị không còn ở bên cạnh anh ấy nữa thì anh ấy sẽ cảm thấy bản thân thiếu đi cái gì đó. Tới lúc đó thì chị sẽ thành công.”
Nghe được chuyện này, Tiểu Nhan ngạc nhiên mở to mắt, sau đó cô ấy giơ ngón cái lên tán dương Tô Cửu: “Chị Tô, chị thật thông minh. Tại sao em lại không nghĩ được biện pháp này chứ?”
Nhìn thấy sự bội phục dành cho bản thân ở trong mắt của cô gái nhỏ, Tô Cửu có hơi dở khóc dở cười.
Cô gái này có vấn đề gì sao?
“Nhưng mà, chị thông minh thì được ích gì đâu? Anh ấy không nghĩ như vậy, thói quen cũng không thay đổi. Em thấy đấy, giờ chị đã kết hôn, con cũng có rồi mà anh ấy vẫn còn độc thân, chị vẫn chỉ là thư ký riêng của anh ấy. Hiện tại, em đã rõ mọi chuyện chưa?”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
“Chị Tô, tại sao chị vẫn còn muốn làm thư ký riêng của anh ấy chứ?”.
“Nói chuyện này, cũng có chút tàn nhẫn. Lúc trước, anh ấy đã nói rõ chị không cần phải thích anh ấy. Sau đó anh ấy còn hỏi chị, có vì chuyện này mà hận anh ấy rồi dự định không tiếp tục làm ở công ty nữa không?”
Tô Cửu lại nói tiếp: “Lúc đó, chị không ngờ được anh ấy sẽ hỏi như vậy. Chị biết phải làm sao giờ? Nếu như thật sự mặc kệ thì không phải là do chị xấu hổ quá nên giận rồi hận anh ấy sao? Vì thế. Cũng chỉ có thể tiếp tục làm việc thôi.”
“Thật sự là Hàn Thành rất thậm hiểm. Chị còn nghĩ… Anh ấy là một người lạnh lùng tẻ nhạt, không ngờ…
Tô Cửu đứng dậy, cô ta vỗ vai cô ấy nói: “Tóm lại, em phải suy nghĩ thật kỹ lại. Chị còn có việc không thể cùng em nói chuyện tiếp được.”
Sau khi Tô Cửu đi rồi chỉ còn lại mình Tiểu Nhan ngồi trên ghế chống cằm suy nghĩ một lúc lâu.
Nhiều ngày trôi qua, Hàn Mộc Tử ở trong phòng một mình để tĩnh dưỡng. Cô vẫn ăn uống bình thường nhưng cô lại không muốn nhìn thấy những người khác.
Mấy lần Đậu Nhỏ khóc gọi mẹ nhưng đều không có kết quả. Hàn Thanh cũng tự mình tới khuyên nhủ Mộc Tử nhưng cuối cùng anh ta vẫn bị sự lạnh lùng của Hàn Mộc Tử làm cho anh ta phải rời khỏi phòng bệnh. Đường đường là ông chủ của Tập đoàn nhà họ Hàn mà mặt mày lại xám như tro rời phòng bệnh, vừa đi anh ta vừa lắc đầu.
Đột nhiên chuông điện thoại di động vang lên, Hàn Thanh nhìn thoáng qua tên hiển thị sau đó nghe máy.
“Có chuyện gì vậy?”
Giọng điệu của anh ta thản nhiên, khi nói chuyện còn lấy tay ấn ấn huyệt Thái Dương đang đau nhức. Thật sự khiến cho anh ta nhiều lần sứt đầu mẻ trán.
Trong cuộc đời mình, lần đầu tiên Hàn Thanh có loại cảm giác này.
“Tổng giám đốc Hàn, chuyện mà anh giao cho chúng tôi đã có tin tức rồi.”
Hàn Thanh ngạc nhiên, chuyện anh ta giao cho bọn họ sao? Chốc lát sau, anh ta nghiêm túc hỏi: “Anh là ai?”
“Chúng tôi đã tìm được rồi!”
Hô hấp của Hàn Thanh suýt thì ngừng lại, anh ta giơ điện thoại ra nhìn lại phần hiển thị tên. Anh ta sợ bản thân mình nghe lầm, nếu không… Tại sao nhanh như thế đã tìm được rồi chứ?
Xác định được số điện thoại đó không sai, sau đó Hàn Thanh ho nhẹ hỏi lại: “Tìm được cái gì vậy?”
“Ách. Đối phương bị anh ta hỏi như vậy có chút ngẩn người: “Không phải là Tổng giám đốc Hàn phân phó chúng tôi tìm người sao? Chẳng lẽ…
Là chúng tôi nghĩ sai rồi?”
“Không.” Hàn Thanh nhắm mắt lại, anh ta hít sâu mấy lần để bình ổn lại tâm trạng của bản thân. Sau mấy lần thì cuối cùng tâm trạng của anh ta cũng đã bình thường trở lại, chờ đến khi anh ta lại mở mắt ra thì đáy mắt chỉ còn lại sự bình tĩnh.
Anh ta mím đôi môi mỏng lại, sau đó lạnh lùng nói: “Người đã được tìm thấy rồi sao?”
“Đúng vậy thưa Tổng giám đốc Hàn.”
“Nói cho tôi biết địa chỉ, hiện tại tôi sẽ đi qua đó.”
Hàn Thanh vừa nói vừa bắt đầu lấy chìa khóa xe từ trong túi quần ra, đây là hành động theo thói quen, ai biết được… Anh ta tới đây thăm Mộc Tử bằng máy bay riêng không hề lái xe đến.
Vì thế anh ta dừng động tác lại: “Thôi quên đi, anh gửi thẳng cho tôi định vị, tôi nhìn theo đó đi tới.”
“Được Tổng giám đốc Hàn, tôi sẽ lập tức gửi định vị cho anh.”
#Ù?
Sau khi cúp máy, Hàn Thanh cất điện thoại di động đi rồi chân dài đi thẳng ra bên ngoài bệnh viện.
Anh ta không có chú ý tới bước chân của mình rất vội vàng. Trong lòng anh ta đang suy nghĩ nếu như những người đó thực sự tìm được Dạ Mạc Thâm thì em gái của anh ta, Mộc Tử, cũng không cần phải tiếp tục chịu tra tấn nữa.
“Hàn Thanh!”
Bước chân của Hàn Thanh dừng lại, anh ta quay đầu nhìn Tiểu Nhan đang chạy về phía mình, sau đó cô ấy đứng trước mặt anh ta hỏi: “Em vừa nghe thấy anh nói đã tìm được người rồi sao? Có phải là… Tìm được anh Dạ = không? Em, em có thể đi cùng với anh không?”