Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 717




Chương 717

Tia sét cắt ngang bầu trời thành hai nửa.

Nghe thấy tiếng sấm, người đang ngủ trên giường vội vén chăn bông ngồi dậy.

Đèn trong phòng đã tắt, mơ hồ chỉ thấy một bóng người ngồi dậy rồi bước xuống giường. Trong bóng tối, bóng người đi về phía trước, đi tới cửa, sờ soạng một hồi, cuối cùng cũng mở được cửa.

Đèn trên hành lang khách sạn đột nhiên chiếu sáng căn phòng tối , đồng thời chiếu sáng khuôn mặt thanh tú vừa tẩy trang của Hàn Mộc Tử.

Khi cô vừa bước ra ngoài, hai người đàn ông cao lớn đã đứng chặn trước mặt Hàn Mặc Tử.

VietWriter cập nhật nhanh nhất.

“Cô Mộc Tử!”

Hàn Mặc Tử có chút bất ngờ nhìn hai người trước mặt, môi tái nhợt mấp máy: “Hai người.

“Bên ngoài không an toàn. Giám đốc Hàn bảo chúng tôi canh giữ trước cửa phòng cô Mộc Tử.

Bảo vệ cô?

Khỏe môi Hàn Mộc Tử không khỏi nhếch lên một nụ cười chế giễu: “Các người muốn bảo vệ tôi hay là giám sát, theo dõi tôi?”

Những lời này khiến hai người đàn ông xấu hổ nhìn nhau, một người mạnh dạn tiến lên: “Cô Mộc Tử, Tổng giám đốc Hàn đương nhiên muốn bảo vệ cô nên mới phân phó chúng tôi ở đây.”

Là giám sát và cũng như là bảo vệ.

Giám sát cô, không cho cô ra ngoài. Hiện tại bên ngoài đang mưa to gió lớn, nếu cô chạy ra ngoài vào lúc này, cơ thể chắc chắn sẽ bị thương, nhưng mà…

Hàn Mộc Tử cần môi dưới, lạnh lùng nói: “Tôi không quan tâm, bây giờ các anh thả tôi ra. Tôi có chuyện muốn đi ra ngoài.”

Hai người đàn ông: “…”

“Xin lỗi cô Mộc Tử, Tổng giám đốc Hàn đã dặn dò kỹ chúng tôi rồi. Trước khi trời sáng, cô chỉ có thể nghỉ ngơi ở trong phòng, không được phép ra ngoài.”

“Nếu tôi bắt buộc phải ra ngoài thì sao?”

“Cô Mộc Tử, cô cũng nên nói có lý một chút, bên ngoài trời tối như vậy mưa gió lớn như thế, cho dù cô có ra ngoài thì cũng không nhìn được đường.”

Những lời người kia nói khiến trái tim Hàn Mộc Tử như chim xuống đáy.

Đường đi có khó khăn vậy sao? “Tránh ra!”

Hàn Mộc Tử đang đứng một bên đột nhiên vươn tay đẩy mạnh người trước mặt sang một bên, đi thẳng về phía trước trong sự sững sờ của bọn họ.

“Cô Mộc Tử!”

Cả hai phản ứng lại, bước nhanh theo ngăn cản cô lại.

“Cô Mộc Tử, đây là do Tổng giám đốc Hàn phân phó cho chúng tôi xin cô đừng làm khó chúng tôi. Ngoài trời đang mưa to, cô không thể ra ngoài vào lúc này được.

“Không phải việc của anh, mau thả tôi ra.”

Tay cô bị bọn họ nằm lấy, Hàn Mặc Tử muốn bước về phía trước nhưng không thể nào cử động được. Sắc mặt cô tức giận đến trắng bệch, cô nhấc chân đạp lên bàn chân của một người. Người bị giảm chân đau đớn hét lên một tiếng, nhưng vẫn không dám thả Hàn Mộc Tử ra, anh ta vừa kéo cô vừa quay đầu lại rồi nói với đồng đội: “Mau đi thông báo với anh Hàn rằng cô Mộc Tử đã tinh.

Người kia gật đầu, quay người chạy đi, thoáng cái đã không thấy đâu nữa.

Hàn Mộc Tử vẫn đang giãy dụa: “Anh buông tôi ra, anh trai tôi kêu các anh trông chừng tôi, nhưng anh ấy không bảo các anh động tay động chân với tôi, đúng không? Bây giờ, anh nằm tay tôi làm gì vậy? Anh không thấy mình đang có hành động bất lịch sự với tôi sao?”

Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.

Người đàn ông: “

Dù có cho anh ta mười lá gan đi chăng nữa thì anh ta cũng không dám có hành động bất lịch sự với cô.

Hàn Mộc Tử là em gái của Hàn Thanh, Tổng giám đốc của Tập đoàn nhà họ Hàn. Hơn nữa cô cũng chuẩn bị làm phu nhân của Tập đoàn nhà họ Dạ, tuy rằng hôn lễ… Đang xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn.

Nhưng chỉ cần tìm được Dạ Mạc Thâm trở về thì địa vị của cô ấy sẽ không thể nào lay chuyển.

Thấy vẻ mặt anh ta có chút buông lỏng, Hàn Mộc Tử lại nói: “Còn không mau buông tay ra.”

Người đàn ông vẫn đang do dự.

“Bất lịch sự.”

Hàn Mộc Tử không ngờ ý chí của mình lại kiên định như vậy, cô dứt khoát hộ lớn một tiếng “Bất lịch sự”, quả nhiên người kia nghe vậy thì sắc mặt liền hoảng hốt, sau đó liền buông lỏng tay cô ra.

Sau khi tay vừa được buông ra, Hàn Mộc Tử lập tức quay người bỏ chạy. Người đàn ông kịp phản ứng lại, nhanh chóng đuổi kịp cô.

Hàn Mộc Tử bỏ chạy. Cô chạy rất nhanh, vừa tới cửa thang máy, đúng lúc cửa thang máy đang khép hờ, cô không nghĩ ngợi nhiều liền chen người vào.

“Tinhl Sau khi đi vào, rất nhanh cửa thang máy đã đóng lại.

Người đuổi theo điên cuồng ấn nút mở cửa nhưng vô dụng, nhìn thấy số tầng cứ giảm dần, anh ta chỉ có thể bình tĩnh lại, chạy xuống cầu thang bộ bên cạnh.

Hàn Mộc Tử đoán được người kia nhất định sẽ đi cầu thang bộ đuổi theo mình, nên khi thang máy vừa xuống đến tầng một, cô không chút do dự liền chạy thẳng tới sảnh khách sạn. Mặc cho người khác nhìn mình bằng ánh mắt đầy ngạc nhiên, cô không chút do dự xông vào mưa to bão táp.

Khi những hạt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống cơ thể cô, một cảm giác lạnh thấu xương ập tới.

Rõ ràng chỉ mới bước vào mùa đông, nhưng cảm giác này … Giống như một ngày mùa đông đặc biệt lạnh giá. Nhưng cảm giác này không thể ngăn cản cô tiến về phía trước.

Cô chỉ muốn đi đến ven biển, đợi anh trở về.

Vừa nhận được tin tức, Hàn Thanh đã vội vàng chạy tới, lúc xuống lầu anh ra chỉ nhìn thấy một người, mà còn người kia thì không thấy bóng dáng đầu cả.

“Người đâu?”

“Tổng giám đốc Hàn tôi xin lỗi, tôi không thể ngăn cản cô Mộc Tử được. Cô ấy đi vào thang máy, lúc tôi đuổi theo xuống thì không thấy cô ấy đâu cả.” Tô Cửu bị tiếng ồn làm cho thức giấc. Lúc này, cô ta vội vàng chạy tới, đầu tóc còn có chút rối bời, nhưng quần áo trên người đã gọn gàng, chỉnh tề.

“Làm sao vậy? Cô Mộc Tử đâu?”

Người đàn ông kia thuật lại lần nữa. Ánh mắt Tô Cửu thay đổi, liền nhìn Hàn Thanh, nói: “Hai người kiểm tra thông tin từ màn hình giám sát của khách sạn. Hai người đi dò hỏi tung tích của cô Mộc Tử. Còn lại đi ra ngoài tìm, ngoài trời tối như vậy nên nhớ mang theo cả đèn pin.

Động tác của Tô Cửu rất nhanh, sau khi nhờ người chuẩn bị ô và đèn pin, cô liền đi ra ngoài tìm kiếm.

Đêm đã khuya, mưa rất to.

Khi Hàn Mộc Tử chạy đến bên đường thì nhìn thấy một chiếc taxi, cô liền vẫy tay, chiếc taxi không để ý đến cô mà đi thẳng qua.

Cô nghĩ, chắc tại dáng vẻ cô lúc này quá thảm hại, người ta sợ không trả được tiền xe nên không tình nguyện chở. Hoặc là, cả người cô đều ướt nhẹp như vậy nên chắc người ta sợ rằng cô có thể làm ướt ghế xe của họ.

Nhưng Hàn Mộc Tử không nản hề nản chí, đương nhiên cô biết chỗ này cách nơi kia rất xa, cô không thể đi bộ được, vậy nên chỉ đành bắt xe đi.

Không biết đã đợi bao lâu, cuối cùng tôi cũng đợi được một chiếc xe khác.

Cô liên tục vẫy tay, mong rằng chiếc xe có thể dừng lại. Lần này, xe dừng lại, ông chủ từ trong xe thò đầu ra, liếc måt nhin.

“Muốn bắt xe sao?”

Đó là ngôn ngữ địa phương của họ, Hàn Mộc Tử không thể hiểu được, vì vậy cô đành phải dùng tiếng Anh để diễn đạt về nơi mình sẽ đến đồng thời hỏi ông ấy có thể đưa cô đi cùng không. . Lúc đầu, cô nghĩ chắc chủ tài xế không hiểu, không ngờ rằng đột nhiên ông ấy mỉm cười, giao tiếp với cô bằng tiếng Anh rồi nhiệt tình cho cô lên xe, nếu còn ngâm trong nước mưa nữa thì cô sẽ bị đông cứng mất.

Hàn Mộc Tử cảm kích gật đầu, vừa lên xe đã khiến chiếc ghế taxi bị ướt đẫm, cô vội vàng nói xin lỗi, tự cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Chủ tài xế liền nói rằng không sao, nói rằng coi như ông ấy làm việc tốt, xe ướt thì ngày mai phơi khô một chút là được. Hàn Mộc Tử khen ngợi trình độ tiếng Anh đúng tiêu chuẩn của ông ấy, vẻ mặt ông ấy đầy tự hào nói rằng đó là do con trai dạy. Sau đó, ông ấy mới kịp phản ứng lại, hỏi cô: “Cô đi Đà Nắng làm gì vậy? Theo tôi biết, đó không phải là một nơi tốt lành gì.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.