Chương 575
Ánh mắt của cô gái nhìn Hàn Mộc Tử đột nhiên chuyển dần thành ghen tị.
Thật hạnh phúc khi được một người đàn ông vừa đẹp trai, lạnh lùng lại vừa không để mắt đến phụ nữ khác.
“Thực xin lỗi.” Ông chủ béo có gương mặt phúc hậu, thấy suýt chút nữa đụng phải một cô gái nhỏ nhắn, liền quay đầu lại gãi gãi đầu cười xấu hổ với Hàn Mộc Tử, nhân tiện xin lỗi: “Chú vừa nhìn thấy cửa thang máy sắp đóng nên mới chạy vội vàng như vậy, chú xin lỗi”
Nhìn thấy nụ cười và giọng điệu chân thành của ông chủ, Hàn Mộc Tử cũng mỉm cười: “Không sao, dù sao chú cũng không va vào cháu, nhưng lần sau chủ nên cẩn thận một chút a, khi cửa thang máy chuẩn bị đóng lại mà chú làm như thế thì rất nguy hiểm.”
“Đúng, đúng vậy. Vợ chủ đang đợi chủ ở nhà nên chú đã chạy rất vội vàng. Lần sau chủ sẽ chú ý hơn đến việc này.” Hàn Mộc Tử gật đầu, trước khi cô nói tiếp đã cảm thấy vòng tay quanh eo cô siết chặt một chút, Dạ Mạc Thâm bất mãn siết chặt eo cô, nhíu mày nói: “Đã nhiều ngày như vậy, sao anh không thấy em cười với anh mà lại cười tươi rạng rỡ với người khác?”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Những lời này của anh thành công làm đông cứng nụ cười trên môi Hàn Mộc Tử.
Cô không ngờ Dạ Mạc Thâm lại lên tiếng trước nhiều người như vậy trong thang máy, cô nghĩ dù anh có ý kiến gì thì cũng đợi về đến nhà.
Nhìn thấy ông chủ và cô gái nhỏ bên cạnh đang nhìn mình chăm chăm, Hàn Mộc Tử cảm thấy trên mặt nóng bừng, đành phải ho nhẹ để che đi sự xấu hổ của bản thân, sau đó cụp mắt xuống, không đáp lời của Dạ Mạc Thâm.
Dạ Mạc Thâm không nhận được câu trả lời, mày càng nhíu chặt hơn, sau đó quét đôi mắt nghiêm nghị của mình lên gương mặt của ông chủ béo đang nở nu ngùng trên môi. cười ngượng
Sau khi nhận được ánh mắt sắc bén này, ông chủ béo lùi lại một bước, có chút xấu hổ, sau đó nói một câu không đầu không đuôi với Hàn Mặc Tử.
“Chồng cháu trông thật hung dữ”
Hàn Mộc Tử: “…
Biểu cảm trên gương mặt Dạ Mạc Thâm đang tràn đầy khó chịu nhưng khi nghe thấy những lời này, những đường nét trên gương mặt anh trở nên ôn hòa hơn một cách khó hiểu, mặc dù ánh mắt của anh nhìn ông chủ béo vẫn rất lạnh lùng nhưng không còn hiện lên mấy chữ muốn giết người như trước nữa.
Một lúc lâu sau, anh hừ lạnh.
“Có mắt nhìn.”
Hàn Mộc Tử không khỏi nhếch môi.
Ông chú béo không khỏi nở nụ cười: “Ông xã của cháu đúng là hài hước, không ngờ lại thừa nhận.”
Ha ha.
Hàn Mộc Tử muốn nói với ông chủ béo này rằng Dạ Mạc Thâm làm sao có thể thừa nhận rằng anh ta rất hung dữ, câu có mắt nhìn rõ ràng là hướng tới chữ ‘chồng’ của ông chủ béo.
Cô nhịn xuống xúc động trong lòng, cố gắng giải cứu cơ thể mình khỏi vòng tay của Dạ Mạc Thâm.
Ai biết được rằng ngay giây tiếp theo Dạ Mạc Thâm đã lập tức ôm chặt cô vào lòng. Cô cố gắng thế nào cũng không thể thoát ra. Nhìn bầu không khí yêu thương này khiến cô gái muốn bắt chuyện với Dạ Mạc Thâm càng cúi đầu thấp hơn. Tình cờ là lúc này cửa thang máy mở ra, cô ấy không quan tâm là có phải tầng cô ấy muốn đến không đã quay người lao ra ngoài.
Còn ông chủ béo thì ngây thơ đứng nhìn Dạ Mạc Thâm và Hàn Mộc Tử cười.
“Chủ đến nơi rồi.” Dạ Mạc Thâm lạnh lùng nhắc nhở.
“Hả?”
Ông chủ béo cảm thấy bất ngờ rồi mới phản ứng lại được, ông chủ liếc nhìn số tầng mới nhận ra mình đã đến nơi sau đó vội bước ra, vừa đi vừa nói: “Vậy tôi đi trước đây anh bạn, nhẹ nhàng với vợ cậu nhé.”
Mặc dù Mộc Tử cười với ông chú khiên anh rất khó chịu, nhưng những gì mà chú béo nói khiến Dạ Mạc Thâm không chán ghét ông nữa.
Đinh
Sau khi cửa thang máy đóng lại, Hàn Mộc Tử tức giận gỡ bàn tay đang ôm eo minh ra: “Anh buông ra được không?”
Dạ Mạc Thâm không buông tay mà ngược lại ôm cô chặt hơn rồi thì thầm: “Vợ ơi, anh đói rồi.”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Hàn Mộc Tử: “… Anh bị bệnh à?”
Mặc dù nói như vậy, nhưng khuôn mặt của Hàn Mộc Tử vẫn đỏ lên, bởi vì Dạ Mạc Thâm khi nói câu này là thì thầm bên tai cô, hơi nóng truyền qua lỗ tại của cô có chút ẩm áp, ngứa ngày khó chịu.
Vì vậy nghe đến bên tại Hàn Mộc Tử, đói này không phải đói kia, cô tức giận giơ chân giảm lên chân người phía sau.
“A.” Cô ấy đi giày gót nhọn, Dạ Mạc Thâm không chuẩn bị nên khi bị giẫm lên khiến anh đau đến rên lên một tiếng, giống như là muốn trả thù cô, vòng tay của Dạ Mạc Thâm lại thêm một chút sức lực.
Hàn Mộc Tử sợ ngứa, eo bị hai tay bóp thật mạnh liền trốn sang một bên tránh né anh.
Đúng lúc này, cửa thang máy vang lên, Hàn Mộc Tử hoảng sợ chạy ra ngoài. Đến cửa, Hàn Mộc Tử muốn ẩn vân tay để mở cửa, vốn định trực tiếp đẩy cửa đi vào nhưng khi quay đầu lại, cô nhìn thấy Dạ Mạc Thâm đi theo có ra khỏi thang máy, nghĩ rằng hôm nay anh lo lắng chăm sóc cô, cuối cùng cô vẫn không đành lòng nên mời anh.
“Vào đi, tôi đi gọi món.”
Dạ Mạc Thâm cố gắng chịu đựng cơn đau ở chân và đi theo cô vào nhà.
Sau khi vào nhà, hai người đồng thời cúi xuống thay giày, Hàn Mộc Tử thấy sau khi Dạ Mạc Thâm cởi giày, trên tất vẫn còn dấu vết lún xuống, cẩn thận suy nghĩ một chút thì có vẻ như là chỗ cô giảm giày cao gót lên.
Có vẻ là rất đau?
Hàn Mộc Tử nghĩ nghĩ, sau đó lắng lặng đặt giày của mình lên tủ giày, nhân tiện cất luôn giày cho Dạ Mạc Thâm, sau đó cô đưa tay lấy ra một đôi dép nam phía dưới đặt xuống đất cho anh.
Dạ Mạc Thâm mang dép vào, nhìn thấy hàng trống ở trên cùng.
Rõ ràng ngày hôm qua đến đây anh thấy ở đấy là một dãy giày trẻ em.
Không ngờ hôm nay cô lại cất giày ở đây.
Nghĩ đến đây, Dạ Mạc Thâm khẽ nhíu mày, sau đó không nhịn được hỏi: “Giày đều cất ở đây ư?”
Động tác tay của Hàn Mặc Tử dừng lại, có nhanh chóng nhận ra anh đang hỏi gì, rồi gật đầu.
Sau đó, cô quay lại và lấy điện thoại ra để mở ứng dụng gọi đồ ăn.
“Anh muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.” Dạ Mạc Thâm bước theo cô, nhìn cô chỉ cao đến ngực mình, trong lòng không khỏi suy nghĩ, nếu con cô ở đây thì nó sẽ ở đâu?
Đã năm năm rồi… Nếu đứa trẻ thuộc về chồng cũ của cô thì bây giờ nó đã tròn năm tuổi.
Năm tuổi…
Nó chỉ đứng đến đầu gối của anh thôi, phải không?
Nghĩ đến đây, trong đầu Dạ Mạc Thâm bất giác xuất hiện một hình bóng nhỏ bé, thắng bé đeo một chiếc mặt nạ hoạt hình với đôi mắt trong veo như hạt thủy tinh, nó nhìn anh nói.
“Cháu tin chủ không phải người xấu”
Đứa trẻ đó anh đã gặp ở nhà họ Hàn và trông cũng còn rất nhỏ.
Tháng bé khoảng năm tuổi và con của Mộc Tử cũng năm tuổi.
Nếu nói như vậy, đứa trẻ đó…
Nghĩ đến đây, Dạ Mạc Thâm cảm thấy trong lòng truyền đến một cảm xúc kỳ lạ, anh vô thức lấy tay che ngực, nhìn Hàn Mộc Tử trước mặt.
Chẳng lẽ đứa bé kia là con của Mộc Tử? “Cái gì cũng được? Vậy thì tôi gọi món theo khẩu vị của chính mình?”
Dạ Mạc Thâm nhìn thấy cô gọi món ở một nhà hàng Tứ Xuyên, anh vô thức bước tới năm lấy cánh tay cô, theo bản năng thốt ra lời trong lòng: “Lần trước, anh tình cờ gặp một đứa bé ở nhà họ Hàn.
“