Chương 553
Nói chung là nụ cười của cô khá ngọt ngào, lúc đầu cậu cũng hơi sốt ruột, dù sao thì không khí chen chúc ở chỗ này đã rất tệ rồi, còn có người hỏi cậu nói gì khiến cậu rất bực.
Nhưng khi xoay người lại thì nhìn thấy một cô người phụ nữ trông xinh đẹp một cách tinh tế với khuôn mặt lạnh lùng đang đi cùng một cô gái có dáng vẻ ngọt ngào.
Thế là thái độ của cậu ta lập tức thay đổi, mỉm cười nhìn hai người, sau đó vô cùng kiên nhẫn giải thích: “Cũng không rõ cụ thể là chuyện gì đang xảy ra, nhưng nghe nói là có án mạng”
“Án mạng?”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Tiểu Nhan hít vào một hơi, suýt thì bị dọa. Sau đó cô ấy nhìn Hàn Mộc Tử, nhận ra vẻ mặt của cô cũng không tốt lắm.
“Có thể nói rõ hơn một chút không?”
Hàn Mặc Tử mấp máy đôi môi tái nhợt. Người đẹp hỏi thì người đàn ông tất nhiên là gật đầu: “Lúc chúng tôi tới thì cảnh sát đã bao vây khu vực này rồi, chúng tôi và những người ở đây cũng chỉ có thể đứng nhìn từ xa thôi, không tới gần được. Nhưng lúc tôi tới thì người ở đây chưa đông, mà tôi nghe vài người quen nói là tự nhiên chạy tới đây tự tử, là tình huống bất ngờ, không ai biết hết.”
Hàn Mộc Tử: “..
Nghe có vẻ rất khó hiểu.
“Tự nhiên tự tử?”
Khỏe môi của Tiểu Nhan giật một cái, hơi sợ hãi ôm lấy cánh tay Hàn Mộc Tử: “Sao chuyện này lại nghe quái lạ như vậy chứ? Hôm qua chúng tôi nhận được.”
“Cảm ơn anh đã giải thích, chúng tôi biết rồi. Đột nhiên Hàn Mộc Tử lên tiếng cắt lời của Tiểu Nhan, sau đó kéo Tiểu Nhan xoay người rời đi: “Chúng ta về trước đi, người ở đây rất đông, cũng không chen vào được đầu
Sau đó không đợi Tiểu Nhan kịp phản ứng, Hàn Mặc Tử nhanh chóng kéo cô ấy đi về Lúc tới thang máy, Tiểu Nhan không nhịn được nên mở miệng hỏi “Cậu làm sao vậy? Sao lại cat lời mình, chẳng lẽ người chết đó có liên quan tới con thỏ của chúng ta?”
“Không biết nữa” Hàn Mặc Tử lắc đầu, vẻ mặt hơi hời hợt: “Nhưng càng ít người biết chuyện của chúng ta thì càng tốt.”
Dù sao thì cũng sẽ không ai lại đi tặng cho họ một con thỏ chết, rõ ràng chuyện mới xảy ra tối hôm qua mà sáng nay lại có người tự tử. Hai chuyện trông có vẻ như không liên quan gì với nhau…
Nhưng lại không hề đơn giản như vậy.
Thời gian và địa điểm đều trùng hợp thì làm sao mà không có liên quan được?
Ting…
Cửa thang máy mở ra, Hàm Mộc Tử bước vào cửa trước nhưng khi vừa định đẩy nắp trượt để nhập dấu vân tay thì bước chân của cô đột ngột dừng lại.
Vì cô phát hiện cửa chống trộm ở bên trong đã bị mở ra, lúc này có thể nhìn thấy những hình ảnh bên trong thông qua lớp cửa chống trộm.
Lập tức Hàn Mộc Tử cảm thấy cả cơ thể hơi lạnh, rõ ràng lúc nãy đi ra cô đã kéo cửa ở trong rồi. Nghĩ tới đây Hàn Mặc Tử nhanh chóng nhập dấu vân tay, sau đó mở cửa đi vào.
Tiểu Nhan thấy cô bước đi vội vàng cũng nhanh chóng bước theo vào, sau khi Hàn Mộc Tử bước vào thì quả nhiên cô thấy trên hành lang có hai đôi giày. Vẻ mặt cô thay đổi ngay tức khắc, đi thẳng vào mà không thèm cởi cả giày.
“Me, me ve roi há?”
Giọng nói trẻ con bị bộ vang lên, Hàn Mặc Tử nhìn theo hướng phát ra giọng nói, nhận ra là Đậu nhỏ đang bưng hai ly nước ra từ nhà bếp, còn trong phòng khách có hai người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đang ngôi đó
Hai người thấy người lớn đã về nên lập tức đứng dậy.
“Chào có Mộc Tử, trước đó cô không có ở nhà nên con của cô đã mở cửa cho chúng tôi vào
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Nhìn họ, Hàn Mộc Tử thấy mình thở phào nhẹ còn tưởng Đậu nhỏ xảy ra chuyện gì. nhõm, cô “Chào anh, không biết ai anh cảnh sát tìm tôi có chuyện gì?”
Người kia gọi cô là cô Mộc Tử như vậy thì xem ra là đã có chuẩn bị trước khi tới đây rồi.
Sau khi hỏi xong, Hàn Mộc Tử lại liếc nhìn Đậu nhỏ, khẽ cười nói: “Đậu nhỏ, mẹ phải nói chuyện với các chủ cảnh sát, con đi lên lầu trước đi được không?”
Đậu nhỏ chớp chớp mắt sau đó gật đầu, vừa định xoay người đi lên lầu.
Một trong hai viên cảnh sát lại lên tiếng: Cô Mộc Tử, để đảm bảo tính chân thật trong lời nói của cô, chúng tôi đề nghị để con của cô ở lại đây vì chúng tôi cũng có một số vấn đề muốn hỏi cậu ấy”
Mặc dù trên mặt Hàn Mặc Tử vẫn trưng ra nụ cười lễ độ nhưng hơi lạnh lẽo, cô chậm rãi nói: “Hai vị cảnh sát đây là tới để hỏi thăm hay là tới để hỏi cung?”
Vẻ mặt hai người thay đổi, đưa mắt nhìn nhau sau đó thở dài nói: “Cũng không thể gọi là hỏi cung, chỉ là để đảm bảo tính công bằng, cô Mộc Tử, mong cô có thể hợp tác với chúng tôi.
“Được.” Hàn Mộc Tử ngoặc ngoắc Đậu nhỏ ra hiệu cho cậu đến bên cạnh mình, Tiểu Nhan cũng đi theo với vẻ lo lắng.
“Hai anh cảnh sát, các anh muốn hỏi gì?”
“Thật ra cô không cần căng thẳng đầu, có lẽ lúc nãy chúng tôi nghiêm túc quá nên làm các cô sợ, nhưng lúc chúng tôi đi làm nhiệm vụ thì đều như vậy chứ không có ý xấu gì đâu, chỉ là nghe nói tối hôm qua cô Hàn nhận được một bưu phẩm mà bên trong là một con thỏ chết có phải không?”
Hàn Mộc Tử không phủ nhận mà là thẳng thắn gật đầu thừa nhận.
“Vậy cô có biết là ai gửi bưu phẩm đó tới cho cô không?”
“Không biết.”
“Không biết sao?”
Trong số họ có một người hơi lớn giọng hơn một chút: “Vậy bình thường cô có xích mích với ai không? Ví dụ như trong công việc hoặc trong tình cảm ấy?”
“Chuyện tôi có làm người ta mích lòng hay không, không phải là nên đi hỏi họ thì mới biết được sao?”
Hàn Mộc Tử mim cười: “Anh hỏi tôi, tôi thấy bình thường bản thân cư xử với mọi người không có vấn đề gì cả, chắc là sẽ không làm mích lòng ai
Tiểu Nhan đứng bên cạnh Hàn Tử thầm nghĩ. tuyệt vời… Câu trả lời của cô khiến hai cảnh sát cau mày, nhưng nghĩ lại thì thấy nói như vậy là rất hay, suy cho cùng thì chuyện xích mích với người ta là phụ thuộc vào những người đó, nhìn bề ngoài thì có vẻ như không có gì nhưng trong bụng lại ôm thù hận.
Trong lòng thì sao? “Cô nói cũng không sai, nhưng vẫn mong cô suy nghĩ kỹ lại một chút xem cô có biết gì hay không?”
Hàn Mặc Tử khẽ “Tôi không biết tại sao chuyện này lại quấy rầy tới cục cảnh sát, rõ ràng là tôi không có báo cảnh sát mà, đúng không? Anh cảnh sát, trước khi anh tiếp tục đặt câu hỏi cho tôi thì có phải là tôi cũng nên được biết diễn biến của vấn đề với tư cách là người được hỏi không? Tôi muốn biết tại sao anh lại tới nhà tôi để hỏi chuyện này? Không lẽ cảnh sát nghi ngờ tôi có liên quan tới người chết ở dưới lầu sao?”
“Cô Mộc Tử cô đừng hiểu lầm, chúng tôi không có nghi ngờ cô mà chỉ là người chết đó lại trùng hợp là nhân viên chuyển phát cho nên mới xảy ra mối liên hệ này.”
Nghe vậy, đồng tử của Hàn Tử co rút lại: “Anh nói cái gì? Người chết đó là nhân viên chuyển phát nhanh?”
“Đúng vậy, chúng tôi truy xét camera giám sát thì phát hiện anh ta chính là nhân viên chuyển phát nhanh”
“Sao lại như vậy?”
Lúc này Tiểu Nhan khó tránh nói: “Nếu như anh ta là nhân viên chuyển phát vậy tại sao sáng nay anh ta lại muốn tự tử? Tôi không hiểu”
“Đây cũng là lý do mà chúng tôi tìm các cô” Viên cảnh sát cũng bất lực nói.
Sự việc phát triển tới hiện tại vô cùng khó hiểu. Tại sao nhân viên chuyển phát lại tự tử, chẳng lẽ là sợ bị phát hiện, nên tự tử trước? Nhưng chỉ là một con thỏ chết thôi, cứ cho là bị phát hiện đi thì cũng không tới mức chết người chứ? Tình huống như anh ta thì cùng lắm là bị cảnh cáo hoặc là tìm ra người đứng phía sau, anh ta cũng sẽ không bị gì hết.
Người phía sau. Chẳng lẽ người đứng phía sau đã ra tay với anh ta?