Chương 497 Hàn Mộc Tử sửng sốt một chút.
“Ý anh là gì?”
Cô nghĩ tới đây, đại khái là đã hiểu được ý của Dạ Mạc Thâm, rồi sau đó cười cười nói: “Trách tôi cũng là chuyện bình thường, dù sao tôi cũng tự trách mình nữa mà.”
Nghe đến đây, Dạ Mạc Thâm nheo mắt lại: “Tự trách mình?”
Hàn Mộc Tử rũ mắt xuống.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Phải, cô đã tự trách mình. Cô cũng phải chịu trách nhiệm về vết thương của Dạ Mạc Thâm, nếu không phải vì cô thì anh đã không bị thương nặng như vậy. Cô tự trách bản thân, tại sao ngay từ đầu lại đến gặp Lâm Thanh Thanh. Tuy rằng đã hẹn trước, nhưng người ta không rảnh thì thôi đi, tại sao cô lại đến thẳng đó tìm cô ta.
Tại sao lại chấp nhận đi tìm cô?
Nếu cô không đến nhà hàng đó, có phải cô sẽ không đụng phải Dạ Mạc Thâm hay không?
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử không khỏi cười khổ một tiếng: “Nếu như tôi không đến nhà hàng đó, có lẽ đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy, có lẽ anh và cô Lâm cũng…
Tu thành chính quả rồi.
“Không có nếu!” Dạ Mạc Thâm lạnh giọng ngắt lời cô, anh mím môi mỏng: “Đến bây giờ em còn không hiểu sao?”
“Hiểu cái gì?”
“Năm năm, suốt năm năm qua vì sao anh lại không chịu ly hôn.” Hàn Mộc Tử: “…”
Giờ phút này, ánh mắt của Dạ Mạc Thậm sâu thẳm mà sáng ngời, giống như vì sao sáng trên bầu trời đêm.
Lời nói của anh thực sự đánh thẳng vào nội tâm của cô.
Nhưng… Năm năm trước anh rõ ràng đã…
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử lùi lại vài bước, kiên định nói: “Chuyện này chúng ta đừng nói nữa, trước tiên hãy giải quyết những vấn đề hiện tại đã.”
Lại trốn tránh…
Ánh mắt Dạ Mạc Thâm tối đi vài phần, rồi sau đó cười nhẹ một tiếng: “Cũng được, nếu bây giờ không muốn nhắc tới thì cũng đừng nhắc tới, dù sao sau này vẫn luôn có lúc phải đối mặt.”
Chuyện này cứ như vậy mà kết thúc. Sau khi Tống An đi về, bà ấy đã gọi điện trực tiếp cho Tiêu Túc để hỏi thăm quá trình, sau khi tìm hiểu một số chuyện, bà ấy biết được sự thật trước đây Lâm Thanh Thanh làm người khác bị thương, bà ấy lập tức nổi giận, liền trực tiếp gọi điện thoại tới cho mẹ Lâm.
Mẹ Lâm không ngờ cuộc gọi của bà ấy lại đến nhanh như vậy, đang đau lòng cho con gái của mình, liền vui mừng nói: “Tống An, có phải sự tình có tiến triển gì không? Ở bên kia Mạc Thâm nói như thế nào, Thanh Thanh có thể được thả ra đúng không?”
Tống An không lên tiếng, mẹ Lâm cảm thấy có gì đó không ổn nên lại lên tiếng gọi: “Tống An?”
Một lúc lâu sau, giọng nói hờ hững của Tống An vang lên.
“Chúng ta biết nhau cũng lâu lắm rồi đúng không?”
Mẹ Lâm sững sờ, sau đó gật đầu: “Đúng, đúng vậy!”
“Vậy thì bà nên biết rằng tôi ghét loại người thích gây chuyện thị phi.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Cách nói chuyện không chút lưu tình của Tổng An khiến mẹ Lâm nhất thời hoảng hốt, đoán rằng có thể Tống An đã biết sự thật nên chỉ có thể nhanh chóng giải thích: “Không phải như những gì bà nghĩ đâu, tôi với bà quen nhau lâu như vậy tôi còn không biết tính cách của bà sao? Tôi nào dám trước mặt bà làm chuyện thị phi. Chỉ là vấn đề lần này thực sự phức tạp, tôi cũng không có ở đây, tin tức đều là người khác nói cho tôi biết, nếu như tôi có nói sai gì với bà thì cũng là tin tức bị sai, tôi sẽ giải thích với bà. Chính là, Thanh Thanh vô tội, ý định ban đầu của nó không muốn làm tổn thương Mạc Thậm… nên tôi nghĩ… “
“Vậy bà nghĩ nó có thể trốn tránh mọi trách nhiệm sao?”
“Tôi…”
“Có lẽ tôi đã lễ Phật hai năm rồi nên bà mới bắt đầu cho rằng Tống An tôi dễ bị lừa như vậy đúng không? Lúc đầu tôi thấy Thanh Thanh tính tình tốt nên tưởng rằng nước phù sa không để chảy ruộng ngoài, nhưng bây giờ xem ra tôi đã nhìn nhầm, Lâm Thanh Thanh không chỉ tính tình không tốt, mà rất ác độc.
“Tống An, sao bà có thể nói như vậy được? Thanh Thanh là một đứa trẻ tốt, con bé luôn xuất sắc trong học tập, hơn nữa bà cũng…
“Một cô gái dám nghĩ đến việc tạt axit vào mặt người khác, bà dám nói rằng nó là một đứa trẻ ngoan? Bà nói đúng, nó không cố ý làm tổn thương Mạc Thâm, nhưng nó có ý làm tổn thương người khác. Nó muốn làm tổn thương một cô gái giống như nó, chính là muốn hủy dung của cô bé đó.”
Mẹ Lâm: “…”
“Bây giờ bà còn định nói giúp cho nó nữa sao?”
Mẹ Lâm: “Tống An, dù sao nó cũng là con gái của tôi. Cho dù… con bé có làm những chuyện xấu xa, nhưng dù gì thì nó cũng là con của tôi! Tôi không thể… Không thể nhìn thấy chết mà không cứu. Từ nhỏ Thanh Thanh cũng chưa trải qua đau khổ, tôi vẫn luôn ở bên cạnh con bé nhìn nó lớn lên, cho tới bây giờ nó cũng là sao quanh trăng sáng. Lần này nó làm ra những chuyện phi lý như vậy, tôi nghĩ là có có thể cô gái kia đã làm chuyện gì quá đáng với nó, hoặc nói điều gì đó quá đáng. Hơn nữa, đó là vấn đề giữa những người trẻ tuổi, bà vì cái gì phải tham dự vào?”
“Được.” Tống An sau khi nghe vậy cười lạnh một tiếng: “Vậy thì tôi sẽ không tham gia nữa, vậy để đám người trẻ tuổi tự giải quyết, nó bị bắt đi cũng không phải chuyện của tôi.”
“Đừng Tống An, tôi đến gặp bà chỉ để để bà giải quyết chuyện này”
“Tôi nghĩ bà không phải muốn tôi xử lý chuyện này, mà muốn tôi nói giúp cho con gái bà? Nhưng tại sao bà đã quên rồi, Mạc Thâm là cháu trai của tôi, bà là mẹ của Lâm Thanh Thanh nên muốn che chở cho nó, chẳng lẽ Tống An tôi lại không thể che chở cho cháu trai của mình sao?”
Những lời này nói ra, khiến mẹ Lâm ngây ngẩn cả người. Một lúc lâu sau, mẹ Lâm mới phản ứng lại, vừa khóc vừa nói: “Tống An! Lúc trước qua điện thoại bà đầu có nói như vậy, cho dù con gái tôi có phạm phải tội ác tày trời thì cũng có thể tha thứ. Mạc Thâm nhà bà cũng đã có bạn gái, bà lại có thể tác hợp cho nó với Thanh Thanh. Nếu không phải bà không muốn tìm hiểu kỹ thì những chuyện này sẽ không xảy ra. Dù sao Thanh Thanh cũng là con gái, nó gặp phải những chuyện như vậy trong lòng tức giận cũng là bình thường! Trong lúc tức giận cũng không thể giữ được lý trí mà làm ra những chuyện như vậy, tuổi trẻ ai không mắc phải sai lầm, nhất định phải dồn nó vào đường chết sao?”
Tống An: “…”
Bỗng nhiên trong lúc đó, bà ấy cảm thấy được chuyện của Dạ Mạc Thâm thật khiến cho người ta đau đầu.
Nếu như bình thường anh từ chối Lâm Thanh Thanh thì đã không xảy ra chuyện như vậy, nhưng… lần này sự tình rất phức tạp.
Có lẽ, căn bản là Lâm Thanh Thanh hiểu lầm.
Hoặc là, căn bản Dạ Mạc Thâm không nói rõ ràng?
Nghĩ đến đây, Tống An cảm thấy có chút đau đầu.
“Tống An, không phải tôi có ý trách bà, nhưng tôi đã nuôi Thanh Thanh nhiều năm như vậy, tôi không thể nhìn nó cứ như vậy mà bị hủy hoại, nếu như nó thực sự bị bắt giam, bà nói xem về sau nó sẽ đối mặt với những người khác như thế nào đây? Chuyện này sẽ mãi là nút thắt trong lòng nó… Bà giúp tôi, chờ chuyện lần này qua đi, tôi nhất định sẽ cùng Thanh Thanh tới cửa nhà bà để tạ lỗi, được không?”
Giọng của mẹ Lâm cũng nhẹ đi vài phần, Tống An không nhịn được mà có chút mềm lòng.
Tuy rằng chuyện tạt axit rất đáng giận, cũng phạm vào tội gây thương tổn cho người khác, theo luật thì có thể bị tuyên án.
Nhưng… dù sao Lâm Thanh Thanh cũng là do bà ấy giới thiệu cho Dạ Mạc Thâm.
Sự tình phát triển thành như bây giờ, cũng là Tống An bà bụng làm dạ chịu.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ thảo luận với Mạc Thâm càng sớm càng tốt.”
“Tống An, chuyện này thật sự cầu xin bà, chỉ cần bà có thể giúp Thanh Thanh, tôi nhất định nói được thì làm được.”
Tống An tâm tình phức tạp mà cúp điện thoại, sau đó nắm chặt điện thoại di động trầm mặc không nói. Hẳn là bà ấy không cần phải đi tìm Dạ Mạc Thâm, nếu muốn thả Lâm Thanh Thanh, trực tiếp đến gặp cô gái đó… là có thể.