Chương 395
Cút ra ngoài cho tôi “Đông Đông? Cô đang làm gì vậy?” Có người không hiểu hỏi.
“Chú Trần, bọn họ bị thương đến thế này còn không nổi giận với chúng ta. Rõ ràng bọn họ không phải là những kẻ trước kia, bọn họ là người tốt!”
Nói xong, cô gái tên Đông Đông kia bước tới trước mặt Hàn Mộc Tử: “Chỉ là trước khi dẫn cô đi tìm Lâm Tranh, tay của cô cần phải xử lý một chút. Nếu cô không phiền, tôi có thể giúp cô.”
Tiểu Nhan dừng lại, nhìn lòng bàn tay đáng sợ của Hàn Mộc Tử: “Nghiêm trọng như vậy, hay là đi bệnh viện xem thử đi.”
Nếu không, cô ấy sợ rằng vết thương sẽ nhiễm trùng, tới lúc đó thì không tốt.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Cô gái tên Đông Đông không dám nói gì, chỉ mở to đôi mắt chân thành nhìn Hàn Mộc Tử, Hàn Mộc Tử suy nghĩ một chút, sau đó nhếch môi cười: “Vậy thì làm phiền cô rồi.”
Nghe vậy, vẻ mặt của Tiểu Nhan thay đổi: “Mộc Tử,
Hàn Mộc Tử liền cất bước và đi theo cô gái tên Đông Đông kia, không còn cách nào khác, cô ấy chỉ đành đi theo thôi.
Sau khi họ rời đi, một nhóm người đứng tại chỗ.
“Lý Hảo, cậu sao có thể tùy tiện đẩy người như vậy? Sau này không được phép làm như vậy nữa?”
Cậu bé đẩy Hàn Mộc Tử vừa rồi tên là Lý Hảo, khi bị người lớn nói vậy, lập tức mím môi bất mãn nói: “Cô ta là người xấu!”
“Chị Đông Đông đã nói rồi, bọn họ không phải người xấu! Cậu thật sự nhìn thấy cô ấy bắt nạt bà nội sao?”
Lý Hảo gật đầu.
Bà lão chịu không nổi khi cháu mình bị mắng, nhưng lại không chịu được khi nhìn thấy người khác hiểu lầm hai cô gái kia, cuối cùng thở dài nói: “Bọn họ không có bắt nạt tôi, chỉ là nói chuyện với tôi. Có lẽ đứa trẻ này đã hiểu lầm rồi.”
“Nói như vậy thì … tất cả chúng ta đều hiểu lầm họ sao? Họ thực sự là đồng nghiệp của Lâm Tranh?”
“Chúng tôi quả thật là đồng nghiệp của Lâm Tranh. Nghe Tiêu Y Y nói trong nhà cậu ấy xảy ra chuyện, nên đến xem thử một chút.”
Nghe thấy cái tên Tiêu Y Y, Đông Đông đang giúp Hàn Mộc Tử rửa sạch vết thương, động tác chợt dừng lại một chút, sau đó gật đầu nói: “Tôi tin các cô, Tiêu Y Y thường xuyên đến chỗ chúng tôi, cũng quen thuộc với mọi người ở đây. Cô ấy … rất thích Lâm Tranh, dường như mỗi ngày đều chạy đến chỗ anh ấy.
Nói đến đây, Đông Đông yếu ớt liếc nhìn Hàn Mộc Tử, thấp giọng hỏi: “Cô không đau sao?”
Nghe vậy, Hàn Mộc Tử sửng sốt một chút, “Sao vậy?”
“Lúc tôi giúp cô xử lý vết thương, cô không kêu một tiếng nào?” Đông Đông nghi ngờ liếc mắt nhìn vào tay cô: “Tay của cô bị thủy tinh đâm, còn có những mạt cưa này, cần phải dùng kim nhặt ra.”
Hàn Mộc Tử liếc mắt nhìn lòng bàn tay, trầm mặc không nói.
Tiểu Nhan ở một bên lại chán nản nói: “Làm sao có thể không đau? Tôi nhìn thôi cũng cảm thấy đau muốn chết rồi. Cô ấy không kêu lên tiếng nào là vì cô ấy là một người ngấm ngầm chịu đựng!”
Bao nhiêu năm nay, Hàn Mộc Tử luôn giữ tất cả mọi thứ ở trong đáy lòng.
Trước đây, có một lần, cô ấy vẫn còn nhớ, lúc đó cô vừa mới sang nước ngoài không lâu, Hàn Mộc Tử khi đó còn chưa trở thành nhà thiết kế, lần đầu tiên đi làm công việc này, cô đã bị bắt nạt, sau đó còn bị thương nặng.
Kết quả là cô ấy không nói một lời nào cho đến khi kết thúc công việc.
Bây giờ nghĩ lại, Tiểu Nhan vẫn cảm thấy đau lòng chết đi được.
Nghe vậy, Đông Đông cũng không nói gì, cúi đầu chữa trị vết thương cho cô.
Cô cũng phát hiện ra người trước mắt này có lẽ là thật sự rất biết chịu đựng, từ khi xử lý đến bây giờ bản thân cô ấy cũng cảm thấy không chịu nổi, nhưng lại không nhìn thấy Hàn Mộc Tử nhíu mày chút nào, chỉ là cái trán trắng nõn của cô không ngừng đổi mồ hôi mà thôi.
Sau khi băng bó xong, Đông Đông nhẹ giọng nói: “Mấy ngày nay tạm thời đừng đụng vào nước, nếu có thời gian thì nên đến bệnh viện khám thử. Hôm nay tôi chỉ xử lý sơ qua cho cô.”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Hàn Mộc Tử nhìn cô ấy cười nhẹ, “Cám ơn.”
Đông Đông hai má ửng đỏ, xem ra rất ngây thơ và tốt bụng: “Vậy thì bây giờ tôi sẽ dẫn cô đi tìm Lâm Tranh.”
“Cảm ơn.” Hàn Mộc Tử và Tiểu Nhan đi phía sau Đông Đông cùng nhau đi đến nhà của Lâm Tranh.
Đông Đông vì tin tưởng bọn họ nên dọc đường đã kể cho họ nghe rất nhiều về Lâm Tranh.
Còn Hàn Mộc Tử và Tiểu Nhan giờ mới biết rằng, thì ra điều kiện sống của Lâm Tranh luôn rất tồi tệ, mẹ cậu ấy là người đến từ Phong Nguyệt Trường và kết hôn với bố của Lâm Tranh.
Bố của Lâm Tranh vốn dĩ là một thanh niên chăm chỉ và năng động, vẻ ngoài thanh tú và đẹp trai, khi còn trẻ đã thu hút rất nhiều cô gái xinh đẹp. Nhưng bố của Lâm Tranh không biết vì sao lại đem lòng yêu một người phụ nữ ở Phong Nguyệt Trường. Hai người sớm yêu nhau, rồi Lâm Tranh ra đời.
Thời gian đầu, cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ rất êm đềm, Tiểu Lâm Tranh luôn sống trong một gia đình rất hạnh phúc.
Tuy nhiên, vài năm sau, mẹ của Lâm Tranh bản tính khó cải, lại chạy đến Phong Nguyệt Trường kiếm tiền, muốn sống cuộc sống xa hoa đồ trụy trước đây, cảm thấy bố của Lâm Tranh quá vô dụng, không thể cho bà ta một cuộc sống tốt.
Vì vậy, đôi bên đã bắt đầu nhiều cuộc chiến tranh lạnh, cãi vã, sau đó thậm chí là đánh nhau.
Sau đó, bố của Lâm Tranh nghiện rượu, ông ấy sau khi đi nhậu về thì say xỉn theo nhiều cách khác nhau, mẹ Lâm Tranh mắng ông ấy là ma men, thậm chí không thể kiếm ra tiền, sau khi vứt bỏ Lâm Tranh thì bỏ đi mất không bao giờ quay trở lại nữa.
Sau đó, cha của Lâm Tranh uống rượu suốt ngày, còn Lâm Tranh bé nhỏ ngày này qua ngày khác sống trong sợ hãi và lo lång.
Chuyện xảy ra sau đó là cha của
Lâm Tranh còn nghiện cờ bạc, nợ xã hội đen một số tiền lớn, bây giờ những món nợ này tự nhiên đổ lên đầu Lâm Tranh.
Xã hội đen.
Điều này thật đáng sợ.
Càng nợ nhiều tiền thì tiền lãi càng tăng, bạn một ngày còn chưa trả thì lãi càng lăn thêm một ngày.
Nếu một tháng còn chưa trả, tiền lãi sẽ lặn đến một tháng.
Lăn đến sau cùng, bạn thậm chí còn không thể trả nổi số tiền này.
Khi bước đến một ngôi nhà cũ, bước chân của Đông Đông dừng lại một chút: “Mặc dù anh Lâm Tranh bình thường hơi lạnh lùng, nhưng mà … anh ấy không phải là không muốn kết bạn với mọi người, chỉ là không muốn liên lụy đến người khác mà thôi. Những người đó thường xuyên chặn anh ấy lại để đòi nợ, nếu những người đó nhìn thấy anh ấy kết thân với ai, nhất định sẽ tìm người đó gây phiền phức “.
Nghe vậy, Hàn Mộc Tử dừng lại một chút, không thể không liếc nhìn Đông Đông.
Thì ra đây là lý do khiến cậu thiếu niên đó luôn lầm lì sao?
Cô còn tưởng rằng … cậu là bị hoàn cảnh đưa đẩy, không ngờ rằng …
“Các cô đợi một chút, tôi đi vào xem thử trước.” vào trước.
Đông Đông dừng lại, sau đó bước
Khi cô chuẩn bị bước vào, một Tiêu Y Y đang khóc cạn nước mắt bước ra và tình cờ chạm mặt bọn họ.
Cả bốn người đều sửng sốt, Tiêu Y Y lập tức đi tới trước mặt Hàn Mộc Tử tức giận nói: “Cô đến đây làm gì? Cô đừng tưởng rằng Lâm Tranh sẽ tiếp nhận lòng tốt của cô. Cút khỏi đây đi.”
Hàn Mộc Tử nhẹ nhàng nhìn cô, không nói gì.
Tiểu Nhan cạn lời nói: “Chúng tôi đến đây chỉ là muốn gặp cậu ấy mà thôi. Liên quan gì đến cô?”
Tiêu Y Y lại tức giận hừ một tiếng, sau đó quay đầu bỏ đi.
Sau khi cô ấy đi, Tiểu Nhan nói một câu không hiểu ra sao cả với cô ta.
Ngay sau đó, từ trong phòng vang lên một tiếng động lớn, giống như có vật gì đó bị một lực mạnh đập xuống đất, ngay sau đó một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng mỏng manh bước ra. tau.”
“Cút, mày là kẻ xui xẻo, cút đi cho tao.”