Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 290




Chương 290: Một người xa lạ

Tất cả những điều này điều nằm ngoài dự đoán của Thẩm Kiều.

“Cậu buông tay ra!” Giọng nói của Thẩm Kiểu trở nên lạnh như băng, cô muốn cắt đứt quan hệ với cô ta.

Hàn Tuyết U lắc đầu, cô ta ôm chặt hai chân cô: “Kiều Kiều! Coi như cậu đau lòng vì mình thêm một chút thôi, không được sao? Mình thật sự sẽ chết đấy! Thật sự sẽ chết mất!”

Thẩm Kiều cắn môi dưới của mình, từ đầu đến cuối, nước mắt cô vẫn rơi không kiểm soát, nước mắt tuôn trào giống như một chuỗi hạt bị đứt dây.

VietWriter cập nhật nhanh nhất.

“Mạng sống của cậu là của bản thân cậu, nếu cậu không coi trọng nó, cậu có lý do gì mà yêu cầu người khác coi trọng giúp cậu?” Thầm Kiều cắn chặt môi dưới, im lặng một lát rồi đột nhiên quay đầu, lớn tiếng quở trách một câu.

“Hàn Tuyết U! Cậu hãy nói đỉ!

Cậu dựa vào đâu hả? Từ đầu đến cuối, mạng sống của cậu vấn luôn là của chính cậu. Cậu gọi mình đến, cậu nói cậu muốn gặp mình một lần, kết quả là cậu tự tử ngã trong bồn tắm. Mình cứu được cậu, đưa cậu đến bệnh viện, cậu không hề cảm ơn mà ngược lại cậu còn trách mình, trách mình tại sao lại cứu mạng cậu.

Bây giờ, cậu còn cầm cái mạng mà mình nhặt về để uy hiếp mình, cậu nói là cậu không muốn sống, để mình nhường chồng mình cho cậu.

Hàn Tuyết U! Nếu chúng ta không quen biết nhiều năm, mình thật sự không dám tin tưởng đây là cậu!”

Hàn Tuyết U cũng sững sờ. cô ta ngơ ngác, trên mặt đầy nước mắt, ánh mắt đỏ bừng nhìn Thẩm Kiều.

Hai người đã quen biết nhiều năm. Từ trước tới nay, cô chưa bao giờ nhìn Thẩm Kiều có dáng vẻ kích động thế này. Dù lúc trước Thẩm Kiều ly hôn, sau đó gả vào nhà họ Dạ, chịu đủ mọi oan ức, cô vẫn chưa bao giờ có dáng vẻ như vậy, nhưng bây giờ…

Hàn Tuyết U cũng là con người, cô ta cũng có máu có thịt. Cô ta và Thẩm Tuyết Kiều sống cùng nhau lâu như vậy, sao có thể không có một chút tình cảm nào? Bây giờ, nhìn thấy dáng vẻ này của Thẩm Kiều, Hàn Tuyết U thật sự hơi đau lòng vì Thầm Kiều, nhưng mà… Cô ta vừa nghĩ đến Dạ Mạc Thâm, trong lòng cô ta như bị cào xé tim gan.

Cô ta cảm thấy là mình phải ở bên Dạ Mạc Thâm. Thậm chí cô ta còn nghĩ, chỉ cần cô ta và Dạ Mạc Thâm ở bên nhau, vậy cô ta sẽ đối xử tốt gấp đôi… Không! Đối xử tốt gấp mười lần với Thẩm Kiều!

“Kiểu Kiều! Mình biết bây giờ mình có nói gì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Mình cũng biết mình thật sự có lỗi với cậu. Nhưng mà…” Nói tới đây, Hàn Tuyết U lại dùng sức cắn răng.

Một là không làm, hai là không dừng lại, nếu đã làm thì phải làm đến cùng.

Hàn Tuyết U! Bây giờ mày đã không còn bất cứ con đường nào để quay đầu, không thể đi trên con đường nào khác. Nghĩ tới đây, Hàn Tuyết U ngầng đầu nhìn thẳng vào mắt Thẩm Kiều, cô ta giơ tay che bụng mình và nói với cô: “Thật ra còn có một nguyên nhân khác làm mình muốn ở bên anh ấy… Kiều Kiều! Mình cũng có thai rồi!”

Trong nháy mắt, Thầm Kiều có cảm giác lỗ tai mình đã xảy ra vấn đề, nếu không… Tại sao cô ta lại nghe một tin tức làm người ta khiếp sợ thế này chứ?

Hàn Tuyết U lại còn nói là cô ta mang thai ư?

“Đây là con của anh ấy! Kiều Kiều! Cậu mang thai con của người khác, còn con của mình mới đúng là máu mủ ruột thịt của anh ấy. Nếu cậu đi theo Dạ Lẫm Hàn sớm một chút, có lẽ sau này vợ chồng cậu sẽ không ồn ào quá khó coi.”

Sắc mặt Thẩm Kiều dần dần trở nên phờ phạc, ngay cả nước mắt cũng quên rơi.

“Cậu nói… Đứa bé này là con của Dạ Mạc Thâm hả?” Giọng Thẩm Kiều run run: “Cậu cảm thấy mình sẽ tin tưởng cậu ư? Đây chẳng qua là thủ đoạn của cậu mà thôi, cậu chỉ muốn lừa gạt mình, để mình đồng ý ly hôn.”

Cuối cùng Hàn Tuyết U cũng không ôm chân cô nữa. Cô ta chống tay rồi từ dưới đất đứng lên, đôi mắt cô ta nhìn thằng vào mắt Thầm Kiều: “Kiều Kiều! Chúng ta đã quen biết bao nhiêu năm rồi, từ trước đến nay, mình chưa bao giờ lừa gạt cậu. Cậu cũng biết rõ con người của mình mà!

Từ trước đến giờ, mình chưa bao giờ đùa giốn những chuyện thế này.”

Nghe cô ta nói vậy, sắc mặt Thẩm Kiểu càng trở nên tái nhợt hơn. Thân thể nhỏ bé của cô lùi lại một bước dài như bị ai mạnh mẽ đụng vào.

“Vốn dĩ mình cũng không muốn nói chuyện này, nhưng mà… Mình cũng không còn cách nào khác. Kiều Kiều! Đến tận bây giờ cậu vẫn không chịu nhường anh ấy cho mình sao?”

Thẩm kiều không nghe nổi nữa, Hàn Tuyết U nói quá chân thật. Mặc dù cô không muốn tin, nhưng Hàn Tuyết U sẽ đùa giỡn trong những chuyện thế này sao?

Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.

Nghĩ tới đây, Thẩm Kiều vềnh môi mỏng, lạnh lùng nhìn Hàn Tuyết U, sau đó xoay người đi ra ngoài một cách dứt khoát.

Hàn Tuyết U che vụng mình, trong lòng cũng hơi đắc ý.

Nhìn dáng vẻ của Thẩm kiều, cô ta có thể chắc chắn từ tám mươi đến chín mươi phần trăm là Thẩm Kiều đã tin lời cô. Bây giờ, nhân lúc lửa đang cháy mạnh, cô ta chỉ cần phóng thêm một mồi lửa là được rồi.

Nghĩ tới đây, Hàn Tuyết U che bụng, nhìn về phía bóng lưng của Thẩm Kiều và nói to: “Kiều Kiều! Nếu anh ấy có tình cảm với cậu dù chỉ có một chút, thì anh ấy đã không có con với mình. Anh ấy là cậu hai nhà họ Dạ, còn cậu thì sao?”

Nghe cô ta nói vậy, bước chân của Thẩm Kiều ngừng lại một lát, cô quay đầu nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng.

“Ngay cả cậu cũng muốn nói mình là hàng đã xài rồi sao?”

Hàn Tuyết U cứng họng: “Mình không có ý đó! Mình chỉ muốn nói với cậu, cậu và… Dạ Mạc Thâm không phải là người trong cùng một thế giới. Nếu cậu mạnh mẽ xen vào thế giới của anh ấy, cuộc sống sau này của cậu sẽ rất đau khổ.”

Nghe cô ta nói vậy, rốt cuộc Thẩm Kiều không nhịn được nữa, cô bật cười to, tiếng cười kéo dài. Hàn Tuyết U cũng hơi hoảng sợ, cuối cùng cô ta cũng không nhịn được hỏi cô: “Cậu cười cái gì vậy?”

“Cho nên… Mình là chị em thân thiết của cậu, cậu cảm thấy mình vẫn chưa đủ đau khổ, vì vậy cậu phải tự tay đổ thêm dầu vào lửa, để mình gặp tai nạn liên tục đúng không?”

Hàn Tuyết U: “…”

“Lần trước mình đã nói là mình sẽ không tha thứ cho cậu, nhưng mình có thể hiểu được tình cảm của cậu. Cậu thích Dạ Mạc Thâm cũng là chuyện bình thường, bởi vì thích một người là chuyện không thể nào khống chế được. Nhưng hôm nay, mình muốn lấy lại những lời này.”

Thẩm Kiều cắn môi dưới, ánh mắt trở nên quyết tâm nhìn vào Hàn Tuyết U, cô chậm rãi mở miệng nói: “Cậu không hề xứng đáng nhận được sự tha thứ. Hàn Tuyết U! Chị em với nhau nhiều năm như vậy mà bây giờ mình mới nhìn rõ cậu. Bắt đầu từ hôm nay, chị em chúng ta cắt đứt tình nghĩa. Sau này… Chúng ta không hề liên quan đến nhau.”

Hàn Tuyết U có cảm giác như trái tim mình bị ai đó hung hăng đâm một nhát, đau đớn đến mức làm cô ta không thể thở nổi, cô ta hốt hoảng nhìn Thẩm Kiều: “Kiều Kiều! Mình…

Mình thật sự không cố ý! Mình nói với cậu những điều này… Thật sự vì tốt cho cậu mà!”

Vừa nói, cô ta còn tiến về trước một bước, giống như muốn nắm lấy tay Thẩm Kiều.

Thẩm Kiều lùi về sau mấy bước, cách xa cô ta ra, từ vẻ mặt đến ánh mắt đều vô cùng lạnh nhạt và rất xa lạ.

“Cậu hãy thu lại vẻ mặt giả vờ giả vịt của cậu đi! Chỉ bằng những lời cậu đã nói hôm nay, sau này mình sẽ không bao giờ tin cậu nữa.”

Hàn Tuyết U còn muốn tiến lên một bước, lại đột nhiên nghe thấy Thẩm Kiều lớn tiếng gọi: “Chu Vân!”

Chu Vân, chú Kim và Tô Cửu vẫn luôn chờ đợi bên ngoài, lúc sau hình như có nghe thấy động tĩnh gì bên trong, trong lòng cô ta rất nongs nảy, nhưng chú Kim bảo cô ta phải bình tĩnh đợi một lát, cho nên cô ta cũng không còn cách nào, chỉ có thể ngồi chờ. Nhưng cô ta vẫn luôn lắng tai nghe ngóng tiếng động bên trong.

Lúc này, rốt cuộc nghe Thẩm Kiều kêu lên một tiếng, Chu Vân không kịp chờ đợi, lập tức đứng dậy đầy cửa phòng bệnh rồi chạy vọt vào trong.

“Mợ chủ!”

Lúc Chu Vân bước vào, trên mặt Hàn Tuyết U đầy vẻ ngạc nhiên. Hình như cô gái này là người giúp việc của Dạ Mạc Thâm. Chẳng lẽ đây là dạ Mạc Thâm cho Thẩm Kiều sao?

Chu Vân nhanh chóng đến bên cạnh Thẩm Kiều, cô ta phát hiện trên mặt Thẩm Kiều đầy nước mắt, lập tức sững sờ tại chỗ…

“Mợ chủ! Mợ sao vậy…” Lời vừa đến bên mép, cô ta lại vội vàng ngừng lại, rút khăn giấy trong túi ra, đưa cho Thẩm Kiều lau nước mắt.

Đúng lúc chú Kim và Tô Cửu cũng bước vào phòng bệnh. Hàn Tuyết U thấy vậy, vội vàng khóc lóc té xuống đất. Tô Cửu là người chăm sóc Hàn Tuyết U, cô ta chỉ có thể đỡ Hàn Tuyết U dậy.

Nắm lấy cơ hội này, Thẩm Kiều nhắm mắt nói: “Chúng ta rời khỏi nơi này thôi!”

“Vâng thưa mợ chủ!”

Khi Tô Cửu đỡ lấy thân thể mềm mại yếu đuối của cô ta, còn cô bước ra khỏi phòng bệnh, Thầm Kiều cảm thấy… Hôm nay, mình bước ra khỏi cánh cửa này. Sau này, mình và Hàn Tuyết U chính là người xa lạ rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.