Chương 11: Không cởi
quần áo, làm sao tắm
rửa?
“Để tớ suy nghĩ lại một chút.”
Kết quả cuối cùng là Hàn Tuyết
U đưa Thẩm Kiều về nhà họ Dạ.
“Thời gian ba ngày cũng không
nhiều, Kiều Kiểu, tính toán nhanh
một chút, nghĩ kỹ rồi thì gọi điện
thoại cho tớ.”
Lời nói của Hàn Tuyết U nói với
cô vang lên bên tai, trong lòng Thẩm
Kiều cảm thấy phức tạp muốn chết.
“Muốn tiếp tục ở lại nhà họ Dạ
thì phải phá bỏ đứa bé trong bụng.”
“Kiều Kiều, hai cô con gái nhà
họ Thẩm gia không thể đều bị phá
hủy được!”
Thẩm Kiểu nhìn chính mình
trong gương.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Rốt cuộc nên làm như thế nào
mới tốt đây? Chẳng lẽ, thật sự phải
phá bỏ đứa bé?
Đang suy nghĩ thì bên ngoài
truyền đến tiếng bước chân, thần
kinh Thẩm Kiều bỗng nhiên căng lên,
cô mở cửa phòng tắm ra, đúng lúc
thấy Tiêu Túc đẩy Dạ Mạc Thâm vào
phòng.
Ánh mắt trong không trung đối
diện nhau, vẫn chưa tới một giây,
Thẩm Kiều nhìn sang chỗ khác, sau
đó sải rộng bước chân nhanh chóng
đi về phía trước.
“Dừng lại.” Giọng nói lạnh lùng
vang lên.
Bước chân Thẩm Kiều dừng lại,
như mọc rễ trên mặt đất, không thể
động đậy được.
“Nghĩ kỹ chưa?” Đôi môi Dạ Mạc
Thâm bí mật mang theo một nụ cười
trào phúng, ánh mắt nguy hiểm như
một con báo khát máu.
Hai ngón tay trỏ của Thẩm Kiều
xoắn vào nhau, cắn môi dưới:
“Không phải nói ba ngày sao?”
“Cô dám làm tôi lãng phí ba
ngày?”
Dạ Mạc Thâm cao giọng, ánh
mắt lại lạnh hơn mấy phần.
Thẩm Kiểu không nhịn được
trừng to mắt: “Anh nói lời mà không
giữ lời?”
Đôi mắt đẹp kia trừng lớn, hiện
lên sự khiếp sợ và ngạc nhiên, giống
như suối nước lạnh phun trào. Dạ
Mạc Thâm híp đôi mắt hẹp dài lại,
cười lạnh một tiếng: “Cô muốn chơi?
Có thể được. Nhưng quy tắc thì do
tôi quyết định.”
Chơi? Đôi môi đỏ của Thẩm Kiều
run rầy, một mạng sống mà anh nói
với mình đó là trò chơi?
“Nếu như cảm thấy không cam
lòng, rất phẫn nộ. Vậy được rồi, cô
dọn đồ đạc của cô đi, cút ra khỏi nhà
họ Dạ.”
Nghe đến đó, Thầm Kiều nắm
chặt nắm đấm.
Anh là đang kích động cô rời di,
anh chính là không hi vọng cô ở lại
nhà họ Dạ.
Dù sao còn có thời gian, Thẩm
Kiều lười tranh luận với anh, nắm
đấm nắm chặt lại buông ra. Thẩm
Kiều quay người đi vào trong, yên
lặng lấy chăn mền trong góc ra trải
giường.
Dạ Mạc Thâm vốn cho rằng cô
sẽ tìm mình làm ầm ï, ai ngờ cô một
giây trước còn trợn tròn mắt, trong
mắt chứa đầy sự tủi thân, một giây
sau những tủi thân lại tan biến trong
vô hình, ngay sau đó cô quay người
không đề ý đến anh nữa.
Hoàn toàn mặc kệ anh.
Cảm giác giống như đánh một
quyền thật mạnh vào bông, khiến
cho Dạ Mạc Thâm rất không thoải
mái!
“Tiêu Túc, cậu đi ra ngoài.”
Nghe anh nói thế, Tiêu Túc hơi
sửng sốt: “Thế nhưng cậu Dạ, hôm
nay tôi còn chưa giúp anh…”
“Cô ta không phải là muốn làm
mợ chủ à? Những việc này về sau để
cho cô ta làm.”
Thẩm Kiều đang sửa sang chăn
màn giường chiếu ở phía trước, nghe
nói vậy, dừng lại động tác trong tay
một chút, sau đó đứng dậy.
“Anh cần tôi làm cái gì?”
“Nói cho cô ta biết, mợ chủ nhà
họ Dạ cần làm cái gì.”
Tiêu Túc nhìn Dạ Mạc Thâm một
cái, không rõ anh đang suy nghĩ cái
gì, nhưng vẫn dựa theo ý nghĩ của
anh nói với Thẩm Kiều.
“Chân cậu Dạ bất tiện, lúc tắm
rửa cô cần ở bên cạnh trông nom, tốt
nhất là lúc gọi phải đến ngay, cậu Dạ
bảo cô làm cái gì thì cô làm cái đó.”
Nói xong, Tiêu Túc vẫn không yên
lòng, dứt khoát đi qua nói nhỏ với
Thẩm Kiều vài câu.
Thẩm Kiều lúc đầu chăm chú
lắng nghe, sau đó, khuôn mặt trắng
nõn dần dần đỏ ửng lên, cô khẽ cắn
chặt môi dưới của mình: “Nhất định
phải làm như vậy sao?”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Tiêu Túc là người có thần kinh
thô, nhếch môi: “Chắc chắn là như
vậy rồi, làm cho tốt vào, cần thận
không cậu Dạ nổi giận lại ném cô ra
ngoài.”
Thẩm Kiều bị anh dọa rụt cổ một
cái, gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Sau khi căn dặn xong, Tiêu Túc
quay về báo cáo với Dạ Mạc Thâm:
“Cậu Dạ, vậy tôi đi trước.”
“Ừm.”
Tiêu Túc sau khi ra khỏi phòng,
vẫn không thấy yên tâm, thế là đứng
ở cửa dùng lỗ tai dán lên tường nghe
động tĩnh bên trong.
Trong phòng chỉ có hai người là
cô và Dạ Mạc Thâm.
Thẩm Kiểu nhớ tới những lời
vừa rồi Tiêu Túc nói với cô kia,
gương mặt lại đỏ lên một chút.
“Ngần người gì đấy? Tới đây!”
Dạ Mạc Thâm đột nhiên lạnh giọng
hét lên một tiếng.
Thẩm Kiều bị anh làm cho giật
nảy mình, bóng dáng bé nhỏ há
miệng run rầy đi về phía anh.
“Run cái gì?” Dạ Mạc Thâm nhìn
cô sợ đến không còn hình dáng, tức
giận không có chỗ trút, lại trách một
câu: “Đầy tôi vào phòng tắm.”
Thế là Thẩm Kiểu đành phải
nghe theo lời anh nói đầy anh vào
phòng tắm.
Phong tắm nhà họ Dạ rất lớn, đại
khái là cân nhắc đến chuyện chân
Dạ Mạc Thâm không tiện, cho nên
đặc biệt xây dựng riêng. Chỉ là sau
khi đầy anh đi vào, hơi thở mạnh mẽ
và lạnh lẽo trên người Dạ Mạc Thâm
trong nháy mắt bao trùm cả phòng
tắm.
Trong phút chốc, phòng tắm
bỗng dưng nhỏ đi.
Dựa theo lời Tiêu Túc nói, Thẩm
Kiều nhỏ giọng hỏi: “Quần áo của
anh ở đâu? Tôi đi lấy quần áo giúp
anh trước?”
“Đồ ngủ ở trong ngăn tủ thứ
nhất, lấy bộ màu lam kia tới đây.”
“Được.” Thẩm Kiều quay người
đi lấy đồ ngủ màu lam, lúc quay trở
về phát hiện Dạ Mạc Thâm thế mà đã
cởi áo ra, trên người trần truồng
khiến cho Thẩm Kiều giật nảy mình,
hét lên một tiếng che mắt của mình
lại rồi quay người sang chỗ khác.
“Gào cái quỷ gì?” Dạ Mạc Thâm
nhíu mày.
“Sao anh lại cởi áo ra?”
Nghe cô hỏi, trong mắt Dạ Mạc
Thâm tràn đầy sự khó chịu, quay đầu
phát hiện người phụ nữ kia thế mà
đứng ở cửa đưa lưng về phía anh
không dám đi vào, anh cúi đầu nhìn
mình một chút, sau đó khóe môi
nhếch lên một nụ cười châm biếm.
“Không cởi quần áo, làm sao
tắm rửa được? Sao thế, cô đang ra
vẻ ngây thơ, trong trắng với tôi sao?”
Thẩm Kiều muốn bảo anh mặc
quần áo vào, nhưng lời nói đến bên
miệng lại nuốt trở vào, anh nói rất
đúng, không cởi quần áo làm sao mà
tắm rửa được? Đừng nói là bên trên,
lát nữa bên dưới cũng phải cởi.
Nghĩ tới đây, Thẩm Kiều nhắm
lại mắt, hít sâu một hơi.
Tự thôi miên mình, hai người đã
là vợ chồng! Rõ ràng trước khi gả đã
làm công tác tư tưởng xong, bây giờ
không nên bỏ cuộc. Nghĩ đến dây,
Thẩm Kiều quay người, khuôn mặt
nhỏ đã khôi phục sự bình tĩnh.
“Tôi đã lấy quản áo đến giúp
anh, anh còn cần cái gì không?”
“Cởi quần.”
Thẩm Kiều nghẹn họng một
chút, đi ra phía trước.
“Bỏ thắt lưng ra cho tôi trước.”
Bỏ thắt lưng?
Ánh mắt Thẩm Kiều nhìn lại Dạ
Mạc Thâm, anh là người có chân bị
tật, bình thường cũng không thể thể
đi đứng để rèn luyện được, Thẩm
Kiều còn tưởng rằng trên bụng anh
chắn chắn sẽ có rất nhiều mỡ thừa,
thật sự không nghĩ đến đập vào mắt _
lại là lồng ngực cường tráng và bụng
dưới bằng phẳng.
“Bị choáng à? Bỏ thắt lưng ra,
không nghe thấy à?” Đột nhiên,
giọng nói của Dạ Mạc Thâm lại vang
lên.
Thẩm Kiều ngước mắt lên đối
diện với đôi mắt sắc bén sâu thằm
của anh, cô bối rối gật đầu, hai tay
run run bỏ thắt lưng ra cho anh.
Thế nhưng căn bản cô chưa
động vào thứ này bao giờ, làm thế
nào cũng không bỏ ra được…
Dạ Mạc Thâm nhíu mày.
Nhìn vào người đang cúi xuống
trước mặt mình, cổ áo màu trắng lúc –
ần lúc hiện, tay ở trên thắt lưng của
anh run rầy hồi lâu mà chưa tháo ra
được.
“Cô cố ý à?”
“A?” Thẩm Kiều càng sốt ruột
hơn, lại càng không biết tháo ra như
thế nào. Quá căng thẳng nên giọng
cô nghẹn ngào nói với Dạ Mạc Thâm:
“Tôi, tôi không…”
Bàn tay của người phụ nữ mềm
mại không xương, mang theo sự ấm
áp, mu bàn tay ma sát vào bụng dưới
của anh, đôi mắt Dạ Mạc Thâm tối
sầm lại, màu đen trong mắt dường
như ngưng tụ lại thành một cơn bão.
“Anh, tự anh làm, được không?
AIn
Thẩm Kiều còn chưa nói xong,
cổ tay đã bị Dạ Mạc Thâm cầm chặt,
sau đó bị anh mạnh mẽ kéo vào
trong ngực.