Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1




Chương 1: Thất thân

Ban đêm

Mưa to tầm tã, sấm chớp rền

vang.

Thẩm Kiều kéo vali hành lý, đi

lung tung trong mưa không có mục

đích.

“Kiều Kiều, Kiểu Kiều, vì Lâm

Giang trúng xổ số năm triệu mới ly

hôn với cô, là cô không có hoàn

thành tốt nghĩa vụ của một người

vợ.”

“Thẩm Kiểu, cô có phiền hay

không, trước đó đã nói chuyện muôn

ly hôn rồi. Cô không rời đi, chăng lẽ

còn muốn chia tài sản sao?”

Trên mặt Thẩm Kiều không rõ là

nước mưa hay là nước mắt.

Ánh mắt cô hoàn toàn mơ hồ.

VietWriter cập nhật nhanh nhất.

Trên đường, có một chiếc

Bentley màu bạc lao như vay về bên

này, Thẩm Kiều vì quá đau lòng nên

không phát hiện ra.

Đến khi chiếc xe kia chạy đến

trước mặt, cô mới phản ứng kịp,

nhưng đại não lại rơi vào trạng thái

dừng đột ngột, cả người cô ngây

ngốc nhìn chiếc xe kia đâm thằng

vào mình.

Kít.

Chiếc Bentley màu bạc kia đột

ngột rẽ sang hướng khác, có thể

thấy được kỹ thuật lái xe của tài xe

khá tốt, vì chạy với tốc độ quá nhanh

mà đụng phải hàng rào.

Thẩm Kiều đứng tại chỗ, nhịp

tim đập cực nhanh.bnSau khi chiếc

Bentley đâm vào hàng rào thì không

có động tĩnh gì hết.

Đêm khuya, nơi đây tĩnh lặng

giống như chưa từng có chiếc xe đó.

Thẩm Kiều đứng ngốc tại chỗ, phải

sau mười mấy giây mới phản ứng

được, cô đưa tay lau nước mắt trên ..

mặt, sau đó bỏ va li hành lý xuống

chạy đến chiếc Bentley màu bạc.

Trong xe một mảnh tăm. tối, –

Thẩm Kiều ghé sát mặt mình vào

cửa sổ xe, thoáng nhìn thấy một

người đàn ông gục trên tay lái.

Thẩm Kiều dừng sức gõ cửa sổ

xe, “Anh, anh không sao chứ?”

Dù nói thế nào, đối phương cũng

vì tránh mình mới đụng phải hàng

rào, nếu anh ta có gì bất trắc, thì cô

phải chịu trách nhiệm rồi!

Nghe được tiếng lạch cạch,

Thẩm Kiều vội vàng mở cửa xe, nửa

người rướn vào trong xe quan sát:

“Anh ổn chứ? Ôi…” Cô còn giả giọng

khóc thút thít.

Ầm

Cửa xe đóng lại, khóa kín.

Thầm Kiều ngã trên đùi người

đàn ông đó, tay anh ta nóng bỏng

như xích sắt khóa eo cô lại, làm cô

không thể động đậy.

“Thả, thả tôi ra…” Thẩm Kiều

cảm thấy nguy hiểm, cà lăm mà nói

với người đàn ông.

“Muốn chết sao?”

Người đang đè cô xuống từ từ

mở miệng nói, giọng nói trầm thấp

thật thà, như rượu ngọt lướt qua cổ

họng.

Thầm Kiều ngây ngốc mấy giây

mới phản ứng kịp khi anh ta nói mình

đi giữa đường lớn chặn ngang xe

anh ta, cô vội vàng lắc đầu: “Tôi, tôi

không cố ý.”

“Mặc kệ cô có cố ý hay không,

nhưng chính cô tự đưa mình tới cửa,

đừng trách tôi…” Dứt lời, người đàn

ông đỡ cô lên, tách hai chân của cô

ra, để cô ngồi trên đùi anh ta, tư thế

ái muội làm cho Thẩm Kiều run rầy.

Kiều run lên, lòng bàn tay đặt trước

ngực người đàn ông, lắp bắp: “Anh

muôn làm gì…

“Cô nói xem?”

Người đàn ông cúi người, đôi

môi lạnh lẽo hôn lên đôi môi đang

run rẫy vì sợ hãi của Thầm Kiều.

“A…” Thân thể Thầm Kiều mềm

nhũn, trong đầu có thứ gì đó nồ tung.

Người đàn ông hôn như xâm

lược, hơi thở nóng bỏng lại phóng

đãng, cách anh ta hôn có vẻ ngây

thơ, đầu tiên là dò xét đưa đầu lưỡi

vào, nhưng rất nhanh chóng đã hiểu

cách thức, đè gáy cô lại như bắt

được cọng cỏ cứu mạng mà mút

vào.

Đầu Thầm Kiều trống rỗng, đến

khi dưới thân đau đớn, cô mới phục

hồi tinh thần lại, cố sức đánh người

đàn ông trước mặt. Người đàn ông

như được ăn tủy trong xương mới

biết liếm mút thật ngon, thả ghế

ngửa ra, sau đó đặt cô dưới thân.

Sau một đêm mưa to, giống như

rửa sạch tội ác của thành phố này.

Sau một đêm điên cuồng.

Đầu ngón tay của người trong

xe giật giật, người đàn ông mở đôi

mắt sắc bén sâu thẳm ra, Dạ Mạc

Thâm ngồi dậy.

Trong không khí có hơi thở ngọt

ngào của phụ nữ, nhưng nơi đây chỉ

có một mình anh.

Chạy rồi?

Đôi mắt Dạ Mạc Thâm thâm sâu

hơn vài phần, ánh mắt nhìn vào vết

đỏ trên ghế ngồi, ánh mắt mang theo

vài phần phức tạp.

Cô gái còn trong trắng?

Thật sự là phiền phức!

Dạ Mạc Thâm gọi điện thoại cho

trợ lý Tiêu Túc, giọng nói lạnh lẽo

dặn dò: “Lập tức định vị vị trí của tôi,

điều tra rõ người phụ nữ đêm qua là

Nói xong, không đợi trợ lý hiểu

hết đã cúp điện thoại.

Thẩm Kiều chạy trốn lúc nửa

đêm, thừa dịp mưa lớn, cô vô cùng

thảm hại mà chạy về nhà mẹ đẻ.

Kết hôn nhiều năm như vậy, cô

không ngủ với chồng mình, mà hôm

nay lại ngủ với một người đàn ông xa

lạ cho nên Thẩm Kiều vô cùng

hoảng loạn.

Lúc tỉnh lại, theo bản năng cô đã

chọn cách chạy trốn.

“Kiều Kiều, Kiều Kiều.”

Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.

Mẹ Thẩm đầy cửa di vào, đưa

cho cô một chén canh gừng.

“Cảm ơn mẹ.”

“Con và Lâm Giang đã hoàn –

toàn kết thúc rồi sao?”

Nhắc đến Lâm Giang, Thẩm

Kiều cụp mắt xuống, cầm chén canh

gừng chưa nếm thử đã uống luôn, rõ

ràng không muốn nói thêm.

“Ly hôn cũng tốt, dù sao ba con

cũng đã sắp xếp việc cuộc hôn nhân

khác cho con rồi.”

Nghe xong, trong lòng Thẩm

Kiều ầm một tiếng, bỗng nhiên

ngầng đầu lên: “Mẹ?”

“Mặc dù chân đối phương có

tật, nhưng dù sao cũng là cưới lần

hai, đừng chê.”

Thẩm Kiều: “Mẹ, mẹ đang nói gì thế?”

Mẹ Thẩm đứng lên, vẻ mặt tức

giận nhìn cô: “Hôn sự được định vào

tháng sau, con không muốn gả cũng

phải gả.”

“Tối hôm nay con mới ly hôn với

Lâm Giang, sao mọi người lại biết?”

Thẩm Kiều chỉ cảm thấy trong lòng

dần lạnh run.

“Không gạt con, chuyện hôn sự

này vốn rơi là của em con, nhưng

con đã ly hôn rồi, thì gả thay em con đi.”

Nói đến đây, mẹ Thẩm hít sâu

một hơi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về cô:

“Chân đối phương có tật, Kiều Kiều,

Kiều Kiều, cuộc đời hai đứa con gái

nhà họ Thẩm không thể bị hủy hoại

hết được.”

Trong lòng đau đớn, tay cầm

chén canh gừng của Thầm Kiều dần

run rầy, môi miệng của cô run run:

“Mẹ, nhưng con là con gái ruột…”

“Nguyệt Nguyệt là em ruột của

con, con nhẫn tâm nhìn con bé chịu

khổ sao?”

“Vậy con thì sao?”

“Tóm lại chuyện này cứ quyết

định vậy đi, tháng sau nhất định con

phải gả vào nhà họ Dạ! Nếu như .

cuộc đời hai đứa con gái nhà họ

Thầm đều bị hủy, thì mẹ và cha con

cũng không thể sống nổi nữa.”

Ngày đi lấy chồng, Thẩm

Nguyệt, em ruột của Thẩm Kiều tới

tìm cô.

“Chị, thật xin lỗi, thật sự em

không cố ý, nhưng mẹ…”

Thẩm Kiều nhìn chằm chằm vào

cô ta, ánh mắt không chuyền động:

“Thật xin lỗi? Vậy em thật sự đồng ý

mặc váy cưới, gả đến đó sao?”

“Chị, em…” Thẩm Nguyệt nắm

chặt nắm đấm, cắn răng, cuối cùng

thả tay ra, nhụt chí nói: “Chị, em có

bạn trai, nhưng chị đã ly hôn rồi…”

Thẩm Kiều thu lại ánh mắt, đôi

mắt rủ xuống: “Đúng vậy, chị đã ly

hôn… Chăm sóc tốt cho cha mẹ di, vì

chuyện này, có thể nói bọn họ đã cố

gắng hết sức, phí hết tâm tư để chị

đồng ý.”

Gả cho một người có tật ở chân,

nói rõ là đời này vẫn phải luôn chăm

sóc anh ta, nếu đây là mệnh của cô,

vậy thì cô chấp nhận.

Nhưng rõ ràng người này là

Thẩm Nguyệt, mà cô là Thẩm Kiều,

sau khi bị chồng phản bội, trở lại nhà

mẹ đẻ, vốn nghĩ có thể nhận được

một chút an ủi.

Thật không nghĩ đến, nhận được –

lại là tin tức để cô thay em gái gả đến

nhà họ Dạ.

Cũng vì chân đối phương có tật,

cha mẹ không muốn cuộc đời của

Thẩm Nguyệt bị hủy hoại.

Vậy cô thì sao?

Nhưng đó là cha mẹ đã sinh ra

cô, nuôi dưỡng cô, cô đành phải

chấp nhận.

Nhà họ Dạ chuẩn bị rất phô

trương, hôn lễ rườm rà, Thẩm Kiều

gả đến thay cho Thầm Nguyệt, trước

đó đã bị vợ chồng nhà họ Thẩm tẩy

não qua.

Mặc dù mọi người không nhận .

ra cô, nhưng Thẩm Kiều chột dạ,

“toàn bộ quá trình đều cúi đầu, cố

gắng không cho người khác chú ý

đến cô.

Chú rể ngồi trên xe lăn, hơi thở

lạnh băng, làm nơi diễn ra hôn lễ như

đông thành băng, nên sự chú ý của

mọi người đều tập trung về anh ta.

Mặc dù hôn lễ phô trương,

nhưng cũng coi như đơn giản, bởi vì

bạ Mạc Thâm không mời rượu, đám

người lo ngại chọc tức anh nên cũng

không dám mời anh.

Sau khi hôn lễ kết thúc, Thẩm

Kiều được đưa đến phòng tân hôn.

Người hầu già lên mặt ở trước –

mặt cô, nói: “Mợ hai, tuy nói chân

của cậu hai có tật, nhưng dù sao

cũng là cậu hai của nhà họ Dạ, sau

khi mợ hai được gả tới, phải cố gắng

chăm sóc tốt cho cậu hai mới được.”

Kể từ đêm bị mắc mưa đó, mẹ

báo cho cô biết muốn cô thay Thẩm

Nguyệt gả tới nhà họ Dạ, ngày hôm

sau cô phát sốt, vài ngày sau mới hạ

sốt được.

Sau đó bệnh tình cứ tái phát,

vẫn không khỏe hẳn, cho tới ngày

hôm nay khi mặc áo cưới, cô vẫn

đang phải uống thuốc cảm.

Lúc này mí mắt nặng nề, sau khi

nghe người hầu nói, đành phải gật

đầu liên tục, sau đó nói: “Tôi biết rồi,

có thể cho tôi nghỉ ngơi một lát

không.”

Cô thật sự sắp không thể chịu

nổi nữa.

Lập tức ánh mắt người hầu già

nhìn cô đầy sự ghét bỏ, vừa nói

chuyện phiếm với cô vừa di ra.

Bà ta vừa đi, Thẩm Kiều cũng

không quan tâm có phải mình đang

mặc áo cưới không, nằm xuống ngủ.

Trong lúc ngủ mơ màng, dường

như có ánh mắt sắc bén nhìn cô,

quái lạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.