Cô Vợ Đáng Thương Của Tổng Tài Đại Ác

Chương 115: Em có thể hạnh phúc, nhưng xin đừng hạnh phúc hơn.




Ở trước cổng căn biệt thự, Mặc Vũ Phong ngồi trong xe nhìn ra, Tuấn Lãng ngồi ở ghế phụ còn Tư Niên thì ngồi ở đằng sau. Nó đã tìm ra được hơn 10 địa chỉ sau khi lần mò số điện thoại. Liệt kê và loại bỏ một số nơi, cuối cùng còn lại ba địa chỉ. Mọi người chia ra để tìm, một bên là Vũ Phong cùng Tuấn Lãng, Tư Niên đi cùng hai người họ, còn Bác Thần đi cùng với Bác Thành lẫn Hi Văn, Minh Hoàng và Hùng thì đi cùng nhau. Và Vũ Phong vô tình vào đúng nơi anh cần đến.

- Cậu có nghĩ đây là nơi chúng ta nên đến không?

Tuấn Lãng hỏi Vũ Phong, anh lạnh lùng nhìn căn biệt thự trước mắt, anh liếc nhìn lên cửa sổ thì thấy có ai đó đang nhìn, anh nhíu mày nhìn lại thì không thấy ai nữa. Vũ Phong cảm thấy nghi ngờ nơi này, khi anh tính xuống xe thì điện thoại đột ngột vang lên, là Minh Hoàng gọi điện đến.

Anh bắt máy, Minh Hoàng nói vào trong điện thoại.

- Địa điểm tôi tới không có gì cả, nó chỉ là một căn nhà hoang vắng tanh, không có ai hết.

- Tôi hiểu rồi, vậy thì còn mỗi địa điểm mà anh Bác Thần đang tới thôi.

Vũ Phong nói rồi anh cúp máy. Hiện đã loại trừ được một địa điểm, chỉ còn hai địa điểm nữa thôi. Vũ Phong hít thở sâu, Tư Niên thì ngồi ở đằng sau liên tục cập nhật thông tin, nó cứ ôm cái máy tính gõ lách cách. Còn Tuấn Lãng thì nửa lo nửa sợ. Một lúc sau Vũ Phong hít thở thật sâu rồi thả ra, anh nói.

- Tôi sẽ vào đây.

- Cậu chắc chứ? Nơi này hơi bị nhiều người trông chừng đấy.

Tuấn Lãng nhắc nhở, Vũ Phong lạnh lùng trả lời.

- Tôi học võ không phải để chơi, bây giờ thì sao, xông thẳng vào hay là tìm cách khác để lẻn vào.

- Trước hết hai người tránh xa chỗ này ra đi, không thấy đám người trong đó đang nhìn chúng ta chằm chằm à.

Tư Niên nói nhưng mắt nó thì vẫn nhìn vào màn hình máy tính. Tuấn Lãng cùng Vũ Phong nhìn ra, đúng thật là như vậy, ai cũng nhìn với con mắt lăm lăm dữ tợn. Vũ Phong bĩu môi đành cho lui xe rời khỏi chỗ đó, suýt thì làm mồi cho bọn chúng trước khi tấn công luôn rồi.

Đứng trong phòng nhìn ra, Lưu Dương có chút hứng thú khi thấy chiếc xe rời đi. Anh nghĩ có lẽ bọn họ đã nhận ra mình vào nhầm chỗ. Vậy thì anh có thể ở bên cạnh Uyển Đình nhiều hơn một chút. Anh đi lại ngồi bên cạnh cô, lấy khăn được nhúng trong nước ấm lau mặt cho cô thật sạch. Anh đang làm thì bỗng nhiên bàn tay cô nắm lấy tay anh, và lúc này anh nhận ra là mồ hôi đang rơi nhễ nhại trên trán của cô.

- Uyển Đình?

Anh khẽ gọi tên, Uyển Đình có vẻ như đang gặp điều gì đó rất khủng khiếp trong mơ, cô nhíu mày, tay càng siết chặt tay Lưu Dương hơn, miệng lẩm bẩm.

- Đừng… đi, làm ơn… Vũ Phong… con của chúng ta…

Nụ cười trên môi Lưu Dương vụt tắt, anh nhìn cô đang dằn vặt với chính bản thân mình trong mơ. Gương mặt của anh lạnh lùng đáng sợ, khiến cho người khác phải run rẩy. Anh nắm lấy tay của cô, miệng lẩm bẩm.

- Không sao đâu, có anh ở đây rồi, sẽ không có ai làm hại được em, và cũng sẽ không có ai đưa em rời khỏi đây, em an toàn rồi… em à.

Anh trở nên đáng thương hơn rất nhiều, gương mặt buồn rầu nhìn cô. Không biết Uyển Đình có nghe rõ những gì anh nói hay không, cô lúc này không còn nói mớ nữa, hai hàng lông mày giãn ra, cô nhẹ nhàng chìm vào trong giấc ngủ, cô ngủ nhưng Lưu Dương còn thức. Anh nhìn cô như chú cún nhìn chủ một cách đầy yêu thương, anh yêu cô, nhưng cô không biết điều đó, anh yêu cô còn hơn chính sinh mạng của mình, nhưng cô lại đi yêu thương người khác.

Lưu Dương nắm lấy bàn tay mềm mại của cô thật chặt rồi hôn lên nó, anh đưa tay lên trán mình rồi rơi nước mắt.

- Sớm thôi, chúng ta sẽ được ở bên nhau. Còn bây giờ anh cần phải xử lý một vài kẻ ngáng đường. Anh sẽ quay lại.

Lưu Dương nói rồi anh rời khỏi phòng. Bây giờ anh không còn tiếc gì nữa, anh chỉ cần cô, giữ cô bên mình hoặc trả tự do cho cô rồi chết, anh chỉ có thể lựa chọn một trong hai. Và đương nhiên anh không thể nào sống thiếu cô rồi, bởi vì sống thiếu cô đồng nghĩa với cái chết đang chào đón anh.

Mặc Vũ Phong, kẻ thù duy nhất của anh, ngày hôm nay anh sẽ cho hắn chết!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.