Anh thì hiểu gì chứ? Anh thì hiểu gì về tình yêu mà nói tôi chứ? Tôi không bạc tình đến mức ngày một ngày hai đã có thể vứt bỏ tình cảm của mình.
Co ngồi dậy thản nhiên nhìn anh và nói khiến anh sững sốt.
Phải sau hai đến ba giây anh mới bình thường lại.
- Ha! Tôi không hiểu gì về tình yêu sao? Ai nói rằng tôi không hiểu chứ? Tôi đã từng yêu, từng hận, còn cô chỉ là yêu đơn phương thôi, có kinh nghiệm đến vậy sao?
Anh nhình cô bằng ánh mắt khinh bỉ.
- Vậy sao? Ồ!
Cô chỉ lạnh nhạt như vậy thôi rồi đứng lên.
Còn chưa kịp bước bước nào thì tay cô đã bị một bàn tay to lớn nắm chặt lấy, anh siết chặt tay cô khiến cô đau đớn.
- Cô như vậy là thế nào? Cô đang tỏ thái độ gì đấy hả? Xem thường tôi sao?
Anh nhíu mày gằn giọng, từ trước đến giờ anh luôn thích lạnh nhạt, phớt lờ người khác rất vô tình nhưng anh lại không thích người khác như vậy với mình.
Thấy Yến Mịch lạnh lùng lại phớt lờ với mình anh vô cùng khó chịu.
Đợi một hồi cô vẫn làm lơ không trả lời, anh chợt kéo tay cô đè xuống sofa.
- Á!!! Anh lại muốn làm gì vậy hả?
Cô hốt hoảng lại có chút tức giận quát vào mặt anh.
- Thứ tôi cần là một món đồ chơi biết nghe lời, cung kính với chủ nhân chứ không phải như cô bây giờ. Tốt nhất là cô nên làm cho tâm trạng tôi tốt lên... nếu không... cô hãy tự nhận hậu quả đi.
Anh ta thật sự tức giận rồi, ánh mắt anh ta nhìn cô như muốn nảy lửa, giọng anh ta trầm lạnh đến mức khó tin.
- Nếu anh thật sự cần một món đồ chơi ngoan ngoãn nghe theo lời anh... thì anh hãy đi tìm những cô tình nhân kia của anh đi. Anh cần tôi làm gì chứ? Anh bảo tôi đến đây sống cùng anh làm gì?
- Nếu anh thấy tôi chướng mắt thì hãy để tôi tránh thật xa anh ra đi, anh còn kéo tôi đến gần anh là như thế nào kia chứ?
Ánh mắt nảy lửa của tên đàn ông này càng bừng to hơn nữa. Anh ta chính là một người mâu thuẫn như vậy, thật sự rất khó hiểu.
- Cô nghĩ tôi thật sự muốn kéo cô về bên cạnh mình hay sao? Cô là gì chứ? Chỉ tại một tháng nữa chính là tiệc mừng thọ của nội tôi, muốn nội tôi vui đương nhiên... bất đắt dĩ tôi muốn cần đến cô.
Giọng anh ra lạnh buốt vào tim cô.
Lại là vì nội sao? Anh ta thương nội như vậy, thật sự là một người hiếu thảo, cô cũng hiểu cho anh. Nhưng tại sao mỗi lúc anh ta cần đến cô đều là vì nội kia chứ? Không biết sao nghĩ đến đây cô liền có cảm giác gì đó rất lạ.
Cô thở dài một hơi, giọng nói có vẻ mệt mỏi.
- Được rồi, tôi sẽ phối hợp cùng anh, anh buông tôi ra trước đi, người hầu trong biệt thự này vẫn đang nhìn đấy.
Mặt cô nghiêng qua một bên còn chẳng thèm nhìn anh.
Cô ta như vậy là có ý gì chứ? Xem thường mình? Ghét bỏ mình? Lạnh lùng với mình? Một món đồ chơi mà lại có cái quyền đó sao?
Đáng lẽ anh nên cảm thấy hài lòng vì cô đã chịu phối hợp, không kháng cự, cô.... đã làm tròn sự cung kính, nghe lời của một "món đồ chơi" như anh nói. Nhưng anh lại không cảm thấy hài lòng ngược lại còn bực tức với thái độ này của cô.
Anh ta cắn chặt răng, gương mặt anh ta lúc này cứ như quỷ dữ hút máu người, thật sự rất đáng sợ.
Người đàn ông hung tợn này thật sự quá khó chiều! Sáng nắng chiều mưa, còn khó chiều hơn cả một người phụ nữ, lại còn dễ tức giận. Rốt cuộc là cô phải làm sao mới vừa lòng anh đây chứ?
- Sợ người khác nhìn thấy sao? Bọn họ nhìn thì mặc kệ bọn họ, cô cần gì phải lo lắng như vậy. Dù sao tôi và cô cũng là vợ chồng, họ có thể nói gì chứ? Ở với tôi... cô lại sợ mất mặt đến thế sao?
- Ha, tôi còn muốn bọn họ nhìn thấy cảnh khác.
Nói xong anh liền cúi xuống "gặm" chặt lấy đôi môi mềm mại của cô.
Cô không ngừng vùng vẫy, muốn đẩy anh ta ra khỏi người mình.
Nhưng càng vùng vẫy lại làm cho anh càng điên cuồng hôn cô.
Anh ta giữ chặt tay cô đến mức như sắp muốn nứt cả xương.
Còn những người hầu trong biệt thự, nhìn thấy cảnh tượng này họ vô cùng thản nhiên, cảnh này còn lạ gì với bọn họ nữa chứ. Anh ta vẫn thường đem tình nhân về đây ân ái đủ kiểu đó thôi.
Nhưng chuyện đáng nói đó chính là... bọn họ đang nhìn Yến Mịch bằng đôi mắt dùng để nhìn tình nhân của anh ta, vô cùng khinh bỉ.