Cô Vợ Đáng Thương Của Bắc Tổng

Chương 157




Thế nào rồi? Phản ứng của cô ấy ra sao? Thế à? Ngơ ra luôn sao? Được rồi, phải bảo cô ấy dùng những thứ đó. Sau này, cô ấy chỉ được dùng đồ do tôi mua thôi, biết chưa? Được.

Tút!

Nói xong anh liền cúp máy và để điện thoại xuống một bên. Hai tay dần dần đan lại, đôi môi lạnh này không hề dập tắt nụ cười ấm áp trên nở rộ trên gương mặt anh.

Lúc nãy anh nói chuyện với quản gia, anh hỏi xem phản ứng của Yến Mịch như thế nào khi nhìn thấy đống đồ lấp lánh hiện ánh vàng đó.

- Ha! Biểu cảm đó chắc chắn rất đáng yêu. Một tiểu thư mà lại đờ đẫn người ra bởi những món hàng hiệu đắt tiền sao?

Miệng anh từ đâu mà lại thốt lên hai chữ đáng yêu vậy? Lạ thật đấy! Người đàn ông như anh đây mà cũng biết đến hay chữ đáng yêu? Đúng là làm người ta phải hoảng hồn!

Nhưng có thế nào thì anh cũng không thể vì một người phụ nữ mà lơ là công việc được. Gần đây tập đoàn có một mối làm ăn lớn, vì vậy anh phải bận rộn, tất bật. Tối nay có lẽ phải tăng ca.

Vì vậy anh đã nhắc quản gia rồi.

...----------------...

- Dạo này công ty bận nhiều việc nên có lẽ tôi phải tăng ca hoặc ở lại công ty vài hôm. Nên nếu thiếu phu nhân của các người có chờ tôi hay hỏi tới thì cứ nói rõ với cô ấy là được. Tránh để cô ấy suy nghĩ lung tung. Sẽ phiền phức lắm!

- Được, thiếu gia. Anh cứ yên tâm đi, thiếu phu nhân ở đây đã có chúng tôi rồi. Anh cứ yên tâm làm việc. Không cần lo lắng cho thiếu phu nhân đâu.

- Tôi không lo lắng. Tôi chủ sợ căn bệnh trầm cảm của cô ấy lại nặng hơn thôi. Vừa có tiến triển tốt, không thể để cho tình trạng thêm nghiêm trọng. Dù sao thù tiệc mừng thọ của nội cũng sắp đến rồi.

...----------------...

Bắc Dật Quân nếu đã chú tâm vào công việc rồi thì trời có sập cũng chẳng cản được anh.

Vừa mới vui vẻ tức thì, giờ đã nghiêm mặt làm việc rồi. Tay anh cứ lia bút không ngừng như một cái máy.

Thật ra thì chẳng có mối làm ăn nào khiến anh phải để tâm như vậy đâu, vì dù sao thì tập đoàn của anh cũng đủ sức để đấu lại những công ty hay tập đoàn có danh tiếng.

Chỉ là lần này thì khác, lần này nếu anh lơ là, không nghiêm túc một chút thì mối làm ăn này rất có thể rơi vào tay kẻ khác.

Mà nói ra thì, mất một mối làm ăn tập đoàn của anh cũng chẳng có mất mác hay tổn thất gì. Chỉ tại, anh muốn thắng một đối thủ của mình.

Đó là Dương Hạo Nam, cậu ta vừa mới nhận chức tổng giám đốc của tập đoàn Dương thị vào hôm qua.

Ngặt nổi, là vì cậu ra muốn chứng minh năng lực của mình nên mới chọn mối làm ăn này.

Chưa đấu nhưng đã nhìn ra những công ty khác không địch nổi lại hai tập đoàn này rồi.

Một chọi một, cũng rất thú vị đấy!

Trước giờ tập đoàn Dương thị đó đều không bằng tập đoàn Bắc thị nhưng... năng lực của Dương Hạo Nam không tồi.

Người tám lạng kẻ nửa cân, chỉ sơ sít nhau một chút nên không thể xem nhẹ.

Mà việc này còn có cái gọi là "sẵn tiện" nữa.

Bắc Dật Quân anh muốn dằn mặt Hạo Nam, anh muốn cho cậu ta biết, cho dù về mặt nào thì cậu ta cũng không bằng anh.

Muốn giành thứ trong tay Bắc Dật Quân này? Ha! Chuyện đó là không thể.

Anh là vì ghen? Là vì Yến Mịch sao?

Không, không, không, anh đâu có nói vậy, anh là chỉ đang muốn thể hiện bản lĩnh của mình mà thôi. Yến Mịch thì liên quan gì đến việc của công ty.

Bản thân người đàn ông này vốn không nhận ra là mình đang yêu. Trước kia anh luôn công tư phân minh, đâu có phá vỡ nguyên tắc của bản thân như lần này. Làm gì có chuyện kéo chuyện khác vào chuyện công việc.

Vậy mà bây giờ anh lại kéo chuyện riêng tư vào đây?

Đã rõ ràng đến vậy rồi. Tâm can anh đã quan tâm đến người ta như vậy rồi. Nhưng tại sao anh cứ cố tình không hiểu, cố tình phớt lờ nó vậy? Anh nghĩ tình cảm thì có thể dễ dàng che giấu sao Dật Quân?

Cứ có cảm giác rằng là anh không hiểu gì về tình yêu cả. Thế mà anh lại chắn chắn rằng mình từng yêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.