Cô Vợ Đáng Thương Của Bắc Tổng

Chương 145




Những lời nói của bác sĩ tâm lý khiến Yến mịch phải suy nghĩ lại. Dù sao thì cô cũng đâu phải là kẻ ngốc nghếch, cô được ăn học đàng hoàng nên đương nhiên là biết suy nghĩ.

Bác sĩ tâm lý chỉ cần nói vài lời thôi thì cũng đã đủ để thấm vào lí trí của cô. Những điều này cô đều hiểu cả.

Cuộc sống của cô vống đã từng như vậy, nhưng chẳng hiểu sao... từ khi cô ở cùng với Bắc Dật Quân thì tất cả sự kiên cường, lạc quan của cô đều bị anh đánh gục.

Lời nói lạnh lùng, sự vô cảm, thờ ơ của anh ra đã khiến cho trái tim yếu đuối của Yến Mịch bị tổn thương sâu sắc.

Đối với tình cảm cô luôn ngu ngơ như vậy, cứ tưởng rằng mình ngoan ngoãn, không chọc vào anh, đối đãi chân thành thì sẽ được nhận lại một kết cục tốt đẹp.

Nhưng cũng vì sự tin tưởng mù quáng đó mà đã khiến cho trái tim cô trở nên chai sạn. Chính Bắc Dật Quân đã làm nó trở nên băng đá, hiện tại anh cũng chính là người đang sưởi ấm lại nó.

- Tôi... sẽ cố gắng trở lại như trước kia. Sẽ gỡ bỏ hết tất cả khúc mắc trong lòng. Dù sao thì cũng cuộc này của tôi cũng cò rất dài nên không thể cứ như vầy mãi được.

Tuy cô bác sĩ này biết rõ đây cũng chỉ là một lời nói suông, không bằng lòng chứng nhưng cô cảm thấy Yến Mịch nghĩ được như vậy đã là rất tốt rồi.

Dù sao thì bệnh trầm cảm cũng phải trãi qua một thời gian dài kiềm nén cảm xúc mà thành nên không thể chỉ trong một, hai ngày là khỏi được.

Đặc biệt một điều là bệnh này rất dễ tái lại, nên cho dù cô có khỏi rồi đi nữa nhưng chỉ cần cô suy nghĩ không thông thì mọi chuyện sẽ một lần nữa tái diễn.

Bây giờ cũng chỉ có thể trông ngóng vào thời gian thôi, xem xem cô đã thật sự loại bỏ hết suy nghĩ chết chóc ra khỏi đầu chưa.

- Yến Mịch, cậu không cần phải sợ. Những chuyện đã kích đó thì cứ để cho nó trôi qua một bên đi. Cậu đừng để ý đến nó làn gì. Cậu còn có tôi mà, đúng không? Cho dù cả thế giới có quay lưng lại với cậu thì tôi mãi mãi cũng sẽ là người quan tâm cậu nhất

Những lời nói động viên đầy nội lực này khiến cho cô cảm thấy có sức sống hơn, cảm thấy được an ủi.

Cô nàng bác sĩ này không thèm ở lại làm bóng đèn nữa, cô cứ vậy mà lẳng lặng rời đi.

Ra đến sân vườn cô chợt dừng lại và lấy điện thoại ra gọi cho ai kia.

- Bắc tổng, cô ấy đã tốt hơn nhiều rồi, suy nghĩ cũng đã thoáng hơn rất nhiều. Có lẽ ở bản thân cô ấy thì không sao nữa rồi nhưng phải xem xem cuộc sống, xã hội xung quanh cô ấy thế nào đã.

- /Ừ, như vậy thì tốt./

Lại là giọng nói lạnh lùng quen thuộc.

- À, phải rồi. Tôi cũng có ý tốt muốn nhắc nhở anh đây. Anh nên cẩn thận mà đối tốt với Yến Mịch chút đi, cô ấy bị trầm cảm nên trong thời gian này rất dễ xúc động, động lòng hay là yêu người khác đấy. Cái này cũng giống như là một cánh tay vươn ra khi tất cả mọi người đều quay lưng lại với cô. Nên... anh không khéo thì sẽ mất vợ đấy.

- Tôi thấy anh có đối thủ rồi. Anh ta đang ở nhà anh đây này, không chừng một lát nữa anh về nhà thì Yến Mịch đã cao chạy xa bay cùng người đàn ông này rồi.

Tút!

Nói xong cô liền vội tắt máy.

Mục đích của cô chỉ là khơi dậy sự tức giận, ghen tuông trong lòng Bắc Dật Quân thôi, chứ đâu có ngu mà nghe anh tức giận mắng tháo mình.

Hoàn thành được thú vui của cuộc sống rồi cô vui vẻ hí ha hí hửng rời đi như chưa từng biết chuyện gì, chưa từng làm gì cả. Cô... là vô tội.

Ở bên Bắc Dật Quân lúc này cứ như là núi lửa sắp phun trào, anh giận nổi cả gân xanh trên mặt, đôi mắt trợn tròn hung tợn.

Trong lòng anh vốn đã biết người mà cô bác sĩ nói là ai rồi.

- Ha! Dương Hạo Nam, cậu còn dám chạy đến tận nhà tôi để gặp cô ấy nữa sao? Cậu hay lắm đấy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.