Cô Vợ Đáng Thương Của Bắc Tổng

Chương 134




Vào nửa đêm ở bệnh viện thật im ắng, thật lạnh lẽo, thật đáng sợ.

Làn gió hiu quạnh thổi qua cửa sổ làm cho nó phát ra tiếng kêu "kẽo kẹt", khiến cho người nghe phải rùng mình.

Nơi bệnh viện tuy có sạch sẽ, có bóng bẩy đến đâu thì... vào đêm tối cũng đáng sợ đến lạ thường.

Nơi đây dù sao cũng nơi u ám, tang thương, là nơi báo tử của nhiều người, là nơi nhiều người đã chết tại đây.

Oan hồn? Vong linh? Ma quỷ? Là những thứ khoa học không chứng minh nhưng... lại có nhiều người tin tưởng đến kì lạ. Nó đã ăn sâu vào tâm trí của từng người.

Một nơi đáng sợ như vậy.... u ám như vậy, tang thương đến vậy càng làm cho một người trầm cảm suy nghĩ lung tung.

Yến Mịch mở mắt ra, cô tỉnh dậy nhưng trong ánh mắt cô không hề thấy có linh hồn.

Cô ngồi dậy, dụi dụi mắt một lúc rồi nhìn chung quanh phòng bệnh.

Là phòng bệnh VIP, vô cùng rộng rãi, thoải mái nhưng lại càng khiến cho cô cảm thấy lạnh lẽo, trống trải, không hề có cảm giác ấm áp.

Yến Mịch nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang chống tay lên cằm ngủ ở sofa.

Một người đàn ông điển trai, khôi ngô, tuấn tú, dáng vẻ khi ngủ của anh ra vô cùng phong trần, trông cứ như là một người đàn ông bước ra từ tranh vẽ, từ tiểu thuyết.

Dáng vẻ khi ngủ thôi mà cũng đủ để khiến cho người ta phải rung động, phải mê luyến, đúng là mật ngọt chết ruồi.

Cô nhìn chằm chằm lấy anh không chớp mắt, còn nghiêng đầu nheo mắt lại để nhìn kĩ hơn.

Lông mi anh dài dài, cong cong, sống mũi cao thẳng tắp, đôi môi mỏng hồng hồng, gương mặt này sao mà lại cuốn hút đến vậy? Sao lại quyến rũ được nhiều người như thế? Tại sao có người lại sở hữu gương mặt hoàn hảo như vậy? Dường như là không có một góc chết.

Bắc Dật Quân vừa có ngoại hình, vóc dáng, có nhan sắc còn có tiền, có thế, giàu có, đặc biệt tính cách lạnh lùng, cao ngạo, kiêu hãnh. Trông anh toát lên dáng vẻ của một người đàn ông trưởng thành, chững chạc.

Nhưng cũng chỉ là trông thấy mà thôi, còn sự thật thì anh là một người vô tính người. Ngầu thì có ngầu đấy nhưng là con người sao lại có thể như vậy được?

Ngắm nghía một hồi tự dưng Yến Mịch lại nở một nụ cười có chút... quái dị.

Miệng cô mấp máy không thành tiếng.

- Tôi thật sự thắc mắc, một người như anh... thật sự là đã từng yêu sao?

Từng yêu, từng nếm trải những hương vị trong tình yêu thì sao lại như vậy được. Đáng lẽ ra anh nên là một con người khác chứ không phải vô tình, lạnh lẽo như vầy.

Cho dù đã từng bị phản bội, từng bị thất tình thì đã sao chứ? Tình đầu cũng đâu thể chắc chắn là mãi mãi. Anh có cần phải đau lình, đến độ này?

Yến Mịch thật sự cảm thấy nghi ngờ, nghi ngờ rằng..... anh thật sự đã từng yêu?

Một khoả g thời gian dài có lẽ đã trôi qua trôi vô thức, Yến Mịch bỗng bước xuống giường.

Tuy chân vẫn còn đầy vết thương, vẫn còn băng bó, vẫn còn đang bị trật... nhưng cô bước đi nhẹ tênh như không hề cảm thấy đau.

Nỗi đau thân xác bây giờ chẳng là gì đối với cô nữa. Nhưng nỗi đau trong lòng vẫn là nỗi ám ảnh với Yến Mịch.

Vết thương ngoài da rồi thì cũng sẽ lành hẳn, tuy... có để lại sẹo nhưng nó sẽ không còn đau. Tuy nhiên vết thương lòng thì khác, nó mãi mãi cũng không thể chữa lành được, mãi mãi nó sẽ là một nỗi ám ảnh kinh hoàng, đáng sợ. Cho dù sau này có thể lấp đầy vết thương bằng một thứ khác đi chăng nữa thì đó vẫn sẽ còn là một vết hằn sâu trong tim, mãi mãi cũng không thể quên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.