Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 215




Sắc mặt Lăng Kha lập tức trầm xuống: “Thịnh Hoàn Hoàn, cậu lại hố tớ.”

Ban đêm, Mộ Tư biến mất hai ngày hai đêm rốt cuộc cũng trở lại Mộ gia.

Anh ta vừa bước phòng khách đã thấy Bạch Băng ngồi trên sô pha nhìn mình, ánh mắt sắc bén, sắc mặt âm u.

Mộ Tư đi qua, ngồi xuống đối diện Bạch Băng: “Tuyết Nhi ngủ rồi sao?”

Bạch Băng nói: “Vừa ngủ.”

Sau khi đối thoại vài câu, không khí bắt đầu đông cứng thành băng.

Mộ Tư nhìn Bạch Băng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Cậu đã biết chuyện xảy ra hai ngày này rồi đúng không? Tôi sẽ hủy bỏ hôn lễ với Tuyết Nhi.”

Sắc mặt Bạch Băng trở nên càng âm trầm: “Vì sao lại đổi ý?”

Mộ Tư nói: “Hai ngày này tôi đã suy nghĩ rất nhiều, cũng nhìn rõ được lòng mình, Bạch Băng, tôi không muốn lừa mình dối người nữa, người tôi yêu là Thịnh Hoàn Hoàn.”

Bạch Băng tức sùi bọt mép, sắc mặt xanh mét: “Nếu không xác định tâm tư của mình, vì sao lại hứa hẹn với Tuyết Nhi là sẽ cưới nó? Vì sao phải cho nó hy vọng rồi tàn nhẫn huỷ diệt, đây là cách cậu yêu quý nó sao?”

Trên gương mặt ôn hoà như ngọc của Mộ Tư cũng nhiễm một chút lạnh lẽo: “Nếu cậu sớm nói cho tôi biết tình hình của Thịnh gia, nói cho tôi biết Thịnh Hoàn Hoàn đi tìm Lăng Tiêu, vậy thì mọi chuyện sẽ không xảy ra.”

Bọn họ đều biết cô đi tham gia tiệc xem mắt của Lăng gia, lại không ai nói cho anh ta, làm anh ta hoàn toàn không biết gì cả.

Bạch Băng cả giận nói: “Nói cho cậu thì thế nào, cậu đã quên Tuyết Nhi phải chịu nhiều đau khổ như vậy vì ai?”

Ánh mắt Mộ Tư trở nên càng lạnh lẽo: “Quả nhiên cậu đã sớm biết, Bạch Băng, cậu phải là người hiểu tôi nhất trên đời này, vì sao lại trơ mắt nhìn tôi rơi vào vực sâu mà không nhắc nhở?”

Bạch lạnh lùng cười: “Vì sao phải nhắc nhở? Cậu cho rằng Thịnh Hoàn Hoàn sẽ tha thứ sau những chuyện xảy ra trong ngày hôn lễ sao?”

“Nếu cô ta tha thứ thì sẽ nói cho cậu biết những chuyện xảy ra ở Thịnh gia, mà không phải gả cho một người đàn ông không quen biết.”

Lời Bạch Băng nói như một cây búa sắt lạnh lẽo nện mạnh vào lòng Mộ Tư, máu chảy không ngừng.

Nhưng tiếng nói của Bạch Băng cũng không ngừng lại: “Mộ Tư, cậu vứt bỏ cô ta vào ngày kết hôn, không quay đầu lại bỏ đi khi Thịnh Xán xảy ra tai nạn, cả đời này cô ta cũng không tha thứ cho cậu.”

“Hiện tại tôi có thể tưởng tượng ra, ngày đó Thịnh Hoàn Hoàn ôm Thịnh Xán bị xe đụng, nhìn xe của cậu biến mất mà đau đớn khốn khổ đến mức nào.”

“Cũng có thể tưởng tượng ra, khi cô ta mặc chiếc váy cưới bị máu tươi nhiễm đỏ ngồi bên ngoài phòng giải phẫu, đã cảm thấy sợ hãi bất lực đến mức nào, cậu cảm thấy cô ta còn tha thứ cho cậu sao?”

Hình ảnh Bạch Băng miêu tả hiện lên trong đầu Mộ Tư.

Gương mặt tuấn tú của Mộ Tư trở nên tái nhợt đáng sợ, trái tim đau đớn run rẩy, hô hấp trở nên thô nặng, giống như không thể thở nổi.

Hoàn Hoàn, Hoàn Hoàn của anh…

Một lát sau, anh ta mới khàn khàn mở miệng: “Bạch Băng, cậu đang trả thù tôi.”

Sắc mặt Bạch Băng thật âm u, không sợ trở mặt với Mộ Tư: “Tôi đang trả thù cậu, mấy năm nay em tôi bị Mộ Thành Chu cầm tù ở nước ngoài, không biết phải trải qua những gì, mà cậu lại rung động với Thịnh Hoàn Hoàn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.