Cô Vợ Bướng Bỉnh: Ông Chú Phúc Hắc Sủng Tận Trời

Chương 3: Vô lại? Không phải em đã sớm biết rồi sao?




Hạ lưu sao?

Vậy thì sao?

Ngón tay mảnh khảnh của Tô Thịnh Hạ chủ động bám vào cổ anh, giở thủ đoạn câu dẫn anh, ưỡn ngực:

-Tiểu thúc à, chú nhìn trên này này, không phải ở phía dưới nha, hạ lưu sao? Tiểu thúc thật là mau quên nha, là ai lúc đầu ở trên người tôi hết lần này đến lần khác nói với tôi rằng tôi yêu em chết đi được, hửm....?

-Hự…

Lãnh Dạ Thần nổi cơn thịnh nộ, đè nén để không phải thốt ra lời thô tục, rướn người lấp kín đôi môi nhỏ của cô.

Nha đầu này, ngày càng ngày càng được đằng chân lân đằng đầu rồi.

Chịu đựng khát vọng đang dâng đến cực điểm, dục vọng đã dồn nén nhiều năm. Tia ý thức cuối cùng cũng không còn nữa... Cánh tay sắt thép cùng với ngực của anh tạo thành gong kiềm để giữa cô lại. Sử dụng thủ đoạn nguyên thuỷ nhất, dã man nhất cay độc nhất, phóng thích dục vọng đang rạo rực.

Đau, cơn đau rõ ràng không thể nào quên được từ môi truyền ra.

Đôi môi nhỏ của Tô Thịnh Hạ đau đến tê dại nhưng xen vào đó là cảm giác sảng khoái muốn ngừng mà không được.

Lãnh Dạ Thần, tên đáng hận này chính là độc dược mà!

Ngực cô phập phồng lên xuống dữ dội, hơi thở ra thì nhiều hít vào thì ít, ánh nhìn làm người ta không thể hô hấp được.

Đầu bị anh quấy nhiễu vang lên tiếng oanh tạc, môi nóng như lò luyện kim loại, hàng tỉ tỉ tế bào trong cơ thể đập không ngừng bị môi anh lay tỉnh. Giương nanh múa vuốt làm ầm ĩ càng khiến cho dục vọng của anh ngày càng rõ rệt.

Không! Cô không thể đắm chìm vào đó được! Không thể!

Động tác của Lãnh Dạ Thần không có chút dấu hiệu nào là muốn dừng lại, mục đích của anh rất rõ ràng, chỉ muốn chiếm lấy môi của cô. Nhưng tiếng rên the thé như gọi hồn của cô lại giống như thông qua môi cô nói lên khát vọng toàn cơ thể cô từ trên xuống dưới đều muốn nếm lần lượt một lần.

Anh điên cuồng say đắm, và cô cũng thế.

Nhưng…

Đôi tay Tô Thịnh Hạ quơ loạn, dùng lực để duy trì khoảng cách giữa hai người. Ngực liền bị đè lên, công sức cô như đổ sông đổ biển.

Hơn nữa tại cô vùng vẫy cùng kháng cự, anh gặm cắn càng hung bạo hơn.

-Ưm…

Lãnh Dạ Thần đây là muốn đùa chết cô sao?

Trong bụng thầm nghĩ, cô nhất định phải cắn chết anh ta!

Chết kiểu gì đều được, nhưng không thế chết theo kiểu này.

-A a….

Tiếng la của cô khiến cho Lãnh Dạ Thần vội vàng rút đi, đôi đồng tử khát máu nhìn chằm chằm cô, chẳng nói câu nào.

-Tiểu thúc à, chú đi quá giới hạn rồi!

Cô gái nhỏ họ Tô châm biếm trả đũa, giễu cợt nói:

-Tiểu thúc à, chú chọn chỗ rất tốt, thời gian cũng không tồi…

Đang nói coi nghiêng đầu nhìn toàn cảnh bên ngoài cửa sổ sát đất. Nhìn ánh đèn đêm yếu ớt, còn có cảnh biển không xa:

-Chỉ có là người chú chọn, không đúng tí nào.

Lãnh Dạ Thần hít thở nặng nề, vừa mới trải qua cơn điên cuồng, tiêu hao quá nhiều tinh lực, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm môi cô đang nói từng câu từng chữ:

-Không đúng?

Tô Thịnh Hạ vặn eo điều chỉnh tư thế sau lưng đang không dễ chịu tý nào. Cô giơ tay lên cao, mò mẫm huân chương trên quân trang của anh

-Dĩ nhiên là không đúng rồi, quân nhân được người người kính trọng lại muốn cùng cháu gái chơi đùa? Còn nữa, ngoài mặt là Lãnh thiếu gia đáng kính… Cũng theo trào lưu, muốn làm một trận thác loạn…

-Tô Thịnh Hạ!

Một thanh âm “Hửm?” cắt đứt tiếng Lãnh Dạ Thần, con nhỏ này không biết sống chết này sao có thể nói ra từ “luân” dễ dàng như thế. Ánh mắt như giết người của anh. Không nghĩ đến, cô bé trước kia khóc lóc van nài, luôn đi theo anh không buông… vậy mà hôm nay lại nói ra những câu này.

Anh… thật sự muốn một roi đánh chết cô.

-Tiểu thúc vội cái gì chứ? Tôi nói cũng chẳng có gì sai, làm cũng đã làm rồi, còn sợ nói không thành nữa à?

So với vẻ nóng nảy phẫn nộ của anh, thì cô lại mang vẻ mặt tươi cười như không có gì. Không nhiều không ít, vừa đúng lúc châm lửa trên người anh.

-Đừng thử thách tính nhẫn nại của tôi.

Anh lạnh băng, từ từ đáp lại một câu.

Cô ha ha cười nói:

-Tiểu thúc đừng gấp nha, năm đó là tôi còn quá nhỏ không hiểu chuyện gì, không cẩn thận lại đụng vào lão nhân gia ngài, còn mong ngài đại nhân đại lượng tha cho tôi. Bây giờ tôi trưởng thành rồi, cũng đã hiểu chuyện rồi, sẽ không phạm phải sai lầm giống như thế nữa, ngài xem, có được không?

Miệng cứ luyên thuyên nói hưu nói vượn!

-Tha cho em? Nằm mơ!

Hừ lạnh một tiếng, muốn dùng câu không nặng không nhẹ bảo mình còn nhỏ không hiểu chuyện liền muốn phủi tay xoá sạch quan hệ sao? Cô bé, đây là em đang nằm mơ à?!

Tô Thịnh Hạ giảo hoạt liếc nhìn đôi mắt của anh, đồng tử sâu không thấy đáy giống như giếng sâu vạn trượng:

-Chẳng lẽ, trong lòng tiểu thúc vẫn còn nhớ thương đến tôi chứ? Hơ, chắc sẽ không là trong năm năm này chú tâm tâm niệm niệm muốn cùng tôi quay lại chứ? Tiểu thúc à, chúng ta thành ngươi yêu từ khi nào vậy chứ?

-Im miệng!

Anh nắm chặt quả đấm, trong không khí vang lên tiếng ken két của xương như muốn vỡ ra.

-Tiểu thúc à, trên đời này có thiếu gì người tốt đẹp, tại sao cứ phải là tôi mới được. Đừng vì một cây không ra gì như tôi mà anh phải lãng phí cả rừng cây bên cạnh anh như thế.

Tô Thịnh Hạ tươi cười xinh đẹp, cả vẻ mặt đều là giễu cợt.

Lãnh Dạ Thần cười lạnh:

-Bớt phí lời đi, năm năm qua đã đi đâu?

Bắt đầu tra khảo câu hỏi quan trọng rồi.

-Cả thế giới to như thế, có chỗ nào không thể đi sao? Tiểu thúc muốn nghe tôi kể về các địa danh nổi tiếng à?! Thật muốn hôm nay tôi kể thâu đêm luôn à nhưng tôi còn phải về nhà nữa. Tiểu thúc ở lại chơi một mình đi, tôi không thể tiếp đãi chú được rồi.

-

Bộ dáng cười híp mắt của cô lúc này như quay về lúc cô 18 tuổi, vô lại, trêu chọc người, đau lòng.

-Mẹ em đã giao em cho tôi, tôi không ý định cho em trở về.

Lãnh Dạ Thần lạnh băng chặn cô lại.

Tô Thịnh Hạ đâm sầm vào bụng anh.

-Vậy là do mẹ tôi không hiểu tình hình rồi! Anh nói xem, nếu như mẹ tôi bắt gặp tình cảnh như này, có khi nào bà ấy tống đầu anh đi không?

Đang nói, Tô tiểu thư ra dấu tay phải theo hình súng lục, dí vào đầu Lãnh Dạ Thần hô một tiếng: "Pằng!"

Lãnh Dạ Thần túm lấy cổ tay bé tí của cô, ánh mắt nghiêm khắc đủ để máu cô đông lại thành khối băng:

-Sợ à? Không dám để bà ấy phát hiện?

Tô Thịnh Hạ chớp chớp đôi mi thanh tú, cô không sợ trời không sợ đất… Làm sao mà lại đi sợ một người chứ?! Cô là đầu quả tim của Triệu Lệ Hoa, là báu vật trong lòng bàn tay, Triệu Lệ Hoa cũng là người cả đời này của cô cần bảo vệ, nếu như bà ấy bị tổn thương thì cô thà rằng đi chết còn hơn.

-Đương nhiên là không phải vậy rồi, nhưng chỉ là việc đời vốn vô thường. Tiểu thúc của ngày hôm nay không phải là tiểu thúc của ngày hôm qua, tôi cũng ngày hôm nay dĩ nhiên cũng không phải là tôi của hôm qua rồi.

Đôi mắt Lãnh Dạ Thần híp lại đầy nguy hiểm:

-Muốn nói cái gì? Đừng có nói xa nói gần với lão tử!

Tô Thịnh Hạ thở ra một hơi:

-Được thôi! Tiểu thúc đã thoải mái như vậy thì tôi cũng không ngại nữa.

Tay nhỏ mò mẫm trên ghế sofa để túi xách vỏ ốc nhưng không thể với tới.

-Tiểu thúc, giúp tôi một việc.

Người đàn ông nhìn chăm chú, cánh tay dài duỗi ra, bàn tay to cầm lấy túi xách nho nhỏ.

-Cảm ơn nha, Tiểu thúc.

Yết hầu Lãnh Dạ Thần chuyển động, một tiếng một tiếng “Tiểu thúc” của cô khiến huyết mạch anh trở nên phập phồng.

Khi hoạt bát, khi đanh đá, khi dịu dàng khéo léo, những kí ức sâu đậm ấy cứ mỗi lần nhớ lại tim đều đập mạnh.

Tô Thịnh Hạ kéo dây kéo túi xách ra, từ bên trong túi cầm ra cái hộp nhung màu đen.

"Cạch" mở ra.

Bên trong, rõ ràng là một chiếc nhẫn kim cương.

Viên kim cương được cắt theo khối lập thể, cái đế của hãng Tiffany, cầm lên chiếc nhẫn với lượng cara khiến người ta kinh hoảng.

Đôi mắt Lãnh Dạ Thần băng lửa hoà vào nhau, thanh âm từ tận sâu yết hầu phát ra, luồn theo khe hở xương len lỏi vào trong người anh.

-Thứ gì vậy?

Tô Thịnh Hạ ở dưới người anh thiếu tự nhiên, hờ hững tự đeo nhẫn vào ngón áp út của mình, còn khoe khoang xoè rộng bàn tay đưa cho anh xem. Miệng nhếch lên, ngẩng đầu nói:

-Đẹp không? Tiểu thúc, nhẫn đính hôn của tôi đấy.

Khuôn mặt người đàn ông trong phút chốc bỗng gần kề, ngón cái của tay phải cùng với mười ngón đan vào nhau, bóp chặt cằm cô, giống như tử thần gào thét:

-Em đang nói cái gì?

Người đàn ông hung dữ như giông bão đang kéo đến, như sóng biển giận dữ cuộn ầm ầm.

Điểm mấu chốt là cái thứ này… Ngắm chuẩn tư thế, một cước đá văng như sấm chớp.

Tô Thịnh Hạ bộ dáng ngây thơ, cầm chiếc nhẫn sáng chói đùa nghịch, dường như rất hứng thú với việc đó:

-Chưa từng thấy qua sao? Nhẫn đó nha… À! Là tôi quên nói cho tiểu thúc biết, tôi đã đính hôn rồi!

---------

Dịch: Linh Châu

Biên tập: Mưa

Team: Con rơi

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 01/03/18


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.