Cô Vợ Bướng Bỉnh: Ông Chú Phúc Hắc Sủng Tận Trời

Chương 22: Con người có "ba cái gấp"




Mèo có cách của mèo, chó có cách của chó.

Đối phó với Lãnh tam thiếu ấy mà, tự nhiên phải dùng đến cái mặt dày này của cháu gái Tô rồi.

Cáo mượn oai hùm đi phía sau Lãnh tam thiếu, Tô Thịnh Hạ học theo dáng vẻ đi bộ của anh, lưng thẳng ngực thẳng, cháu gái Tô cuối cùng cũng được trải nghiệm khoái cảm đi cửa sau là như thế nào.

Tâm tình Phó Tư Minh lại không như vậy, cậu với Lãnh Dạ Thần luôn duy trì một khoảng cách nhỏ, ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm anh. Bất luận là dáng dấp đi bộ hay là khí thế trên người, Lãnh tam thiếu đều là tinh anh đứng đầu vạn người, đừng nói nhờ vả quan hệ, đến gặp một lần cũng không dễ dàng.

Cơ hội trời cho, rất khó có được, càng khó được hơn chính là Lãnh tam thiếu lại đưa bọn họ đi tham quan huấn luyện quân đội!

-Phó Tư Minh, cậu nhìn đi, phía trước chính là sân tập luyện đấy, tối qua tôi nhìn thấy một người bắn một phát 10 điểm, đẹp trai chết mất! Phó Tư Minh cẩn thận nhìn sân huấn luyện đào hầm trú ẩn, vượt tường thấp, leo thang tất cả các hạng mục huấn luyện ở đây cậu đều thích, đều muốn thử. Phó Tư Minh chất phác gãi tóc, nhưng đến cả yêu cầu như vậy cậu cũng không dám đề xuất.

Bóng lưng thẳng tắp của Lãnh tam thiếu giống như đỉnh núi một chiều thẳng tắp, mà khắp nơi đều xơ xác tiêu điều. Hai người đi sau mông khe khẽ bàn luận cũng không ảnh hưởng đến nhịp bước chân của Lãnh tam thiếu.

Đồng Đại Điểu nhìn cháu gái Tô lại đến, con ngươi thiếu chút liền bắn ra, vừa nhìn Lãnh tam thiếu, lại nhìn Tô Thịnh Hạ, cuối cùng lại quay về trên người Lãnh thiếu gia:

-Đại ca, chuyện này...

Lãnh tam thiếu lạnh nhạt đáp:

-Trông coi cho tốt, đừng để cô ấy làm loạn.

Mồm Đổng Đại Điểu run bần bật, căng mặt cười haha:

-Sân bia bên kia còn có các binh sĩ mới đang tập luyện, tôi vẫn nên ra đó quan sát là hơn

Làm bia sống anh cũng đồng ý, lại nhìn Tô Thịnh Hạ, anh vẫn muốn sống sót trở về.

Lão đại, cứu tôi.

-Cậu muốn kháng lệnh?

Lãnh Dạ Thần quét mắt, Đổng Đại Điểu liền không dám chối bỏ.

-Rõ!

Lãnh tam thiếu xoay người ném áo cho Đổng Đại Điểu:

-Bắt lấy

Đổng Đại Điểu đơ mất vài giây, nhận ra là áo của mình mới cảm động đến rơi nước mắt, ngẩng đầu hành lễ:

-Đa tạ lão đại

Lãnh tam thiếu đang thương lượng các hạng mục huấn luyện với vài phó đoàn, không có thời gian ở đây đôi co với trẻ con, trực tiếp đẩy người cho Đổng Đại Điểu, còn mình thì tiêu sái chạy mất.

-Tam thúc! Thúc đi đâu đấy?

Vừa nhìn thấy người đàn ông định bỏ đi, cháu gái Tô vung tay định đuổi theo, Đổng Đại Điểu lấy tay ngăn lại:

-Tiểu đồng chí, phía trước là trung tâm chỉ huy, cô không thể qua đó được.

Tô Thịnh Hạ phẫn nộ cắn răng:

-Tôi mang áo cho anh rồi, anh lại không cho tôi vào?

Đổng Đại Điểu cố gắng lý giải quan hệ lôgic ở đây, cuối cùng mới gian nan tìm ra một con đường:

-Tiểu đồng chí, áo là đại đội trưởng lấy để cứu cô, hình như đúng là cô nên trả lại thật.

Cháu gái Tô thiếu chút giơ chân, Phó Tư Minh kéo cánh tay mảnh khảnh của cô:

-Tô tiểu muội, đừng làm loạn nữa, đây là sân huấn luyện quân sự, Lãnh thiếu tướng cũng có nhiệm vụ, chúng ta cũng nên hiểu cho.

-Hiểu cái đầu cậu.

Cháu gái Tô nín thở, khó khăn lắm cô mới quyến rũ được Lãnh tam thiếu, vịt đến mồm rồi còn bay mất, tức ngực quá đi mất!

-Này chú giải phóng quân, thúc cháu đem cháu đưa cho chú rồi, chú dẫn đường đi, mình đi chỗ nào vui chơi.

-Cái này có thể, nhưng cô phải bảo đảm không làm loạn, chỉ nhìn, không động, được thì tôi dẫn cô đi, không được thì...

-Giải phóng quân đều lắm lời như vậy sao? Được được được, đi mau.

Chơi là thứ yếu, mục đích chính là, thông qua đi bộ loạn quanh vòng vèo có thể tiếp cận tam thúc, kế hoạch, quá hoàn mỹ.

Đổng Đại Điểu vừa chuẩn bị ra sân bắn súng, tiềm thức quấy phá, đi mãi đi mãi đã đến sân tập bắn.

Phó Tư Minh nghe thấy tiếng đạn bắn vào bia kêu peng peng peng, khí huyết trong người sôi sùng sục, các tế bào nổ bùm bùm.

Cậu tay ngứa, tim ngứa, nhìn chằm chằm vào súng thật đạn thật, hận không thể chạy ra cướp! Đây mới là quân nhân thật sự, mới là huấn luyện thật sự.

Phó Tư Minh mười bảy tuổi, đầu bị tiếng vỏ đạn vỡ làm kích thích, cậu vô cùng kích động, gương mặt đen cháy nắng căng đến đỏ, đôi mắt đen phát ra ánh sáng không ai hiểu nổi.

Cháu gái Tô đá đá gót chân Phó Tư Minh:

-Đồng chí Phó Tiểu Minh, cậu nhìn đến ngốc rồi à, hay sắp hôn mê rồi?

Phó Tư Minh bị cô vừa đá vừa quát, bây giờ mới định thần lại, vò vò tóc:

-Tô tiểu muội, sân tập bắn này tốt quá.

Cháu gái Tô méo xệch miệng:

-Lại chẳng, sân huấn luyện thật sự có thể không tốt sao?

Nói xong cô dường như nghĩ ra điều gì lấm la lấm lét tiến về phía Phó Tư Minh, nói thầm:

-Lúc đến tôi đã nói với cậu rồi, chuyến này sẽ không để cậu đến vô ích mà, cậu cứ đợi đi.

Đồng chí Tô Thịnh Hạ bước nhanh về Đổng Đại Điểu, vỗ vai anh

-Chú giải phóng quân, tôi có một yên cầu.

Còn yêu cầu? Chắc chắn không phải chuyện gì tốt.

-Tiểu đồng chí, lãnh đạo không có ở đây, yêu cầu không được phê chuẩn, có việc gì cô đợi mấy hôm nữa quay lại rồi nói.

Cháu gái Tô mím môi, mắt ầng ậc nước, thuần khiết vô tội, chớp chớp mắt:

-Vậy, nếu tôi muốn đi vệ sinh, lại phải đợi lãnh đạo về mới được phê chuẩn hay sao? Nếu nhịn hỏng rồi, chú chịu trách nhiệm không?

Ầm!

Đổng Đại Điểu bị cô nói nóng cả mặt, trong quân đội toàn là đàn ông, nói chuyện tuỳ tiện quen rồi, nhưng cô gái như cô lại nói thô tục như vậy, quả thực là thử thách sức chịu đựng rồi.

-Cái này, đi vệ sinh không cần xin phép, nhà vệ sinh ở bên này, cô tự đi đi.

Cháu gái Tô duỗi tay:

-Cảm ơn đồng chí giải phóng quân.

Cảm ơn xong liền kéo cổ tay Phó Tư Minh đi mất.

-Tiểu đồng chí, tại sao đi vệ sinh lại phải kéo theo cả đàn ông?

Cháu gái Tô ngẩn đầu ưỡn ngực:

-Con gái có ba cái vội, con trai cũng có, cậu ấy cũng cần đi vệ sinh.

Đổng Đại Điểu:

-....

Lách qua hàng rào bảo vệ ở sân tập bắn, hai người khom lưng đi vào trong.

-Tô tiểu muội, cậu làm gì thế?

-Bắn bia đó, khó khăn lắm mới vào được, chỉ nhìn rồi đi? Tay không ngứa ngáy sao, lát nữa tôi canh cho cậu, cậu thử đi.

-Hả, cái này không được, nếu bị phát hiện hậu quả nghiêm trọng lắm.

Có phải đàn ông không! Bị phát hiện thì bảo là tôi uy hiếp cậu, người sống sờ sờ thế này làm sao có thể nhịn đi vệ sinh được.

Cháu gái Tô vừa mở cửa vào đã chuẩn bị cầm súng:

-Nyima nặng như vậy!

-95 kiểu súng trường đột kích, đường kính 5.8MM, bắn được từ 400-600 mét, có thể chứa được ba mươi viên đạn, nặng 3,3 cân , bây giờ được lắp đầy đạn rồi lại càng nặng.

Cháu gái Tô:

-... đồng chí Tiểu Minh, cậu học ở đâu được đống này đấy, biế nhiều thật!

Phó Tư Minh vừa mới chìm đắm vào khoái cảm được nhìn thấy súng thật, cả người đều phát ra thần thái lạ thường, cái kích động lúc cậu giới thiệu về súng ấy khó mà là giả, chỉ hận gặp nhau muộn, vừa gặp đã thân.

-Hiểu rõ thật, nhưng, vẫn có trọng lượng một điểm...

Tiếng Lãnh Dạ Thần đột ngột vang lên, hai người cứng đờ một lúc, ngay ngắn nhìn đôi mắt thâm sâu không gợn sóng của anh.

-Súng trường đột kích kiểu 95 sử dụng đạn hộp, lúc cần thiết cũng có thể sử dụng đạn tròn, chỉ thực hiện bắn ngắn từ 2-5 phát, còn có thể thức hiện bắn dài 6-10 phát, cùng với bắn một phát một, nhưng do không quen quan sát đạn, không phù hợp với tác chiến ngoài trời."

Cháu gái Tô mắt lấp lánh nhìn đôi môi thao thao bất tuyệt:

-Ý là không phù hợp với tác chiến ngoài trời?

-Ý thúc là không hợp với tác chiến ngoài trời sao?

Hai từ đó, anh cuốn nhẹ âm đầu lưỡi, ý vị rõ ràng. Phó Tư Minh chỉ thèm muốn cách giải thích của Lãnh tam thiếu, không thể giải thích gì hơn, nhưng Lãnh tam thiếu thần không biết quỷ không hay chỉ nghe ý tại ngôn ngoại của Tô Thịnh Hạ và Phó Tư Minh.

Lạnh lùng quở trách:

-Đây là nơi huấn luyện trọng điểm, ai cho các người vào!

Cháu gái Tô liếm môi:

-Vào cũng vào rồi, tam thúc, thúc thành toàn cho bọn tôi một lần đi, chúng tôi cũng muốn trải nghiệm cảm giác kích thích khi bắn súng mà, tam thúc, thúc tốt nhất đấy.

Cô nắm chặt tay áo anh, lắc lắc, lắc đến nỗi Lãnh Dạ Thần cũng muốn một phát đập chết cô.

Phó Tư Minh mím mông, mong chờ, khát vọng!

Lãnh tam thiếu hất tay cô:

-Huấn luyện sử dụng súng thật đạn thật, trang bị của mỗi binh sĩ đều có hạn, không được phát thêm.

Cắt!

-Tam thiếu, quy định chết rồi, con người mới đang sống, để bọn tôi thử nghiện, mở mang tầm mắt, tôi chỉ chơi ba khẩu, à, không, tôi chỉ chơi một khẩu thôi, thực sự không được, tôi sẽ không chơi nữa, đạn của tôi đều đưa cho thúc!

-Nghĩ hay thật! Cô còn muốn chơi, trên tay một cái bàn chải cũng không có, thử một cái liền hủy hoại dung nhan.

Cháu gái Tô cười thầm:

-Tam thúc, cậu ấy có kinh nghiệm rồi, đã từng ở chỗ ba tôi thử qua súng, tuy không phải đạn thật nhưng hiệu quả cũng xấp xỉ! Thúc cho người ta một cơ hội đi.

Lãnh Dạ Thần nhìn ra Phó Tư Minh là một người cuồng quân sự, cũng có nhiệt huyết của quân nhân, không vui cười lạnh:

-Lãng phí tài nguyên quân sự.

-Nói như vậy! Tam thúc đồng ý rồi à! Cảm ơn tam thúc!

Được lãnh đạo đồng ý, Phó Tư Minh kích động:"chua!"

-Hành lễ. Cảm ơn thủ trưởng.

-- Được rồi, muốn cảm ơn tôi thì lát nữa bắn cẩn thận, nhưng cậu chỉ có 5 phát đạn , nếu được hơn 45 điểm, lại thưởng cho cậu 5 phát nữa

Lãnh tam thiếu là lãnh đạo biết quý trọng tài nguyên, nhìn thấy mầm non mới, tự nhiên muốn thử một chút.

Phó Tư Minh thẳng lưng:

-Rõ!

Đột nhiên lòi ra một thiếu niên muốn bắn bia, còn là Lãnh tam thiếu đích thân bồi dưỡng, các binh sĩ lũ lượt dừng lại động tác trong tay, tập trung hết tinh thần nhìn về bên này.

Cháu gái Tô vỗ vai cậu:

-Tiểu đồng chí, đừng lo lắng, chúng ta giữ 5 lấy mười, ngược lại không thiệt.

Lãnh tam thiếu liếc cô:

-Huấn luyện tác chiến không phải trò đùa, hôm nay lãng phí một viên đạn, nói không chừng chính là một mạng của ngày mai.

Lệnh đã được truyền ra, cô còn có thể nói gì?

Phó Tư Minh mở súng, nằm trên cỏ, cậu nâng súng lên, híp một mắt, nhìn chằm chằm vào tấm bia, thịt trên mặt nhíu chặt, sức lực cả người dường như đều đặt hết lên hai tay, loại nghiêm túc, bán mạng ấy, còn thu hút hơn rất nhiều binh sĩ chính quy.

Lãnh tam thiếu quan sát động tác của cậu, có chút căn bản nhưng cũng không được coi là chuyên nghiệp.

-Cố định xương quai xanh, đừng để có khe hở, giữu chặt vào nếu không sẽ không chịu nổi lực súng khiến mình bị thương.

Nghe chỉ đạo của Lãnh Dạ Thần, Phó Tư Minh ngày lập tức điều chỉnh hô hấp lên mức tốt nhất, ngắm chuẩn mục tiêu, tay lên nòng bắn: Peng

Viên đạn đầu tiên bay ra!

Chín điểm!

Súng thật đạn thật, tiểu tử này ngay phát đầu tiên liền có thể đạt được thành tích chín điểm, các binh sĩ có mặt đều vô cùng ngạc nhiên, thiếu niên này quả nhiên là người có năng lực.

Lãnh tam thiếu gật đầu, ám thị cậu tiếp tục. Năm phát đạn, Phó Tư Minh vô cùng khí chất bắn được 46 điểm.

Tam thiếu nói lời giữ lời:

-Rất tốt, cho cậu thêm 5 viên.

Phó Tư Minh đứng lên hành lễ, đáp rõ ràng:

-Báo cáo thủ trưởng, 5 viên đạn này tôi muốn dành cho Tô tiểu muội.

--------

Dịch: Trang Phan

Biên tập: Mưa

Team: Con rơi

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 16/04/18


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.