Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 139




Chương 139

Khuôn mặt lạnh lùng của Bắc Minh Quân đập vào mắt cô, anh ta vẫn khôi ngô tuấn tú như vậy. Cô như muốn ngừng thở.

Nhưng liền sau đó, cô nhìn thấy bốn năm người đàn ông đang ngồi vây quanh chiếc bàn ăn làm bằng gỗ.

Những người đàn ông này cô đều không quen biết.

“Tổng giám đốc…” cô ta rụt rè nói nhỏ một câu.

Bắc Minh Quân lanh lùng liếc nhìn cô, khóe môi nhếch lên: “Qua đây.”

“Ha ha, Ngài tổng giám đốc Bắc Minh, vị này là ai?” một người đàn ông to béo trong đấy vừa cười vừa hỏi.

Cố Tịch Dao Bối rối bước từng bước tới bên chỗ Bắc Minh Quân.

Cô phát hiện ra những quán phong cách Nhật Bản này khó mà tìm được một cái ghế để ngồi nên cô đành phải ngồi quỳ xuống bên cạnh Bắc Minh Quân.

“Cục trưởng Lý, cô ấy là ai không quan trọng. Quan trọng là tối nay mọi người có thể ăn uống vui vẻ là được rồi.” Trong giọng nói thản nhiên của Bắc Minh Quân có chút gì đó lạnh lùng thờ ơ.

Vị này được mọi người gọi là cục trưởng chuẩn men, cục Trưởng Lý của Hội đồng nhân dân thành phố của thành phố A.

“Ha ha, Bắc Minh Quân cười sảng khoái! Hôm nay mấy người chúng tôi nhất định phải cảm ơn ngài tổng giám đốc Bắc Minh mới được

“Không phải sao?” Một người đàn ông cao gầy khác cũng gật đầu hùa theo: “Nhờ có hoạt động lần này của ngài tổng giám đốc Bắc Minh nên chúng ta mới có thu hoạch lớn như vậy. Ha ha ha .”

“Đúng vậy đúng vậy, ngài tổng giám đốc Bắc Minh này, sau này mà phát tài thì tất cả mọi người sẽ cũng nhau phát! Hôm nay dự án “Ánh” nổ phát súng đầu tiên để khởi công xây dựng, tôi tin chắc không lâu sau sẽ nhanh chóng trở thành một hạng mục cao cấp trong nước .

Ngay lập tức, những người đàn ông có mặt ở đây đều tranh nhau nịnh hót.

Cố Tịch Dao bây giờ mới hiểu, hóa ra tối nay Bắc Minh Quân đang gặp gỡ xã giao với những viên chức cấp cao.

Bắc Minh Quân hai mắt u ám, khóe môi khẽ nhếch lên giống như anh ta chỉ cười cho có lệ, khiến người ta khó mà đoán được cảm xúc thật của anh lúc này.

Lông mày Bắc Minh Quân hơi nhíu vào: “Nếu như mọi người đã có nhã hứng như vậy, vậy thì tôi sẽ mang lên cho mọi người một món ăn rất đặc biệt.”

Dứt lời, anh liền nhấn cái nút bên cạnh bàn.

Không lâu sau, cánh cửa được kéo ra.

Bốn người đàn ông khiêng một cái giá gỗ vào.

Cố Tịch Dao lấy làm lạ liếc mắt nhìn xung quanh, nhưng không ngờ rằng cái liếc mắt này suýt chút nữa làm tim cô như muốn nhảy ra ngoài…

Chỉ nhìn thấy bốn người đàn ông cường tráng khiêng chiếc giá gỗ đến, đi qua những vị quan chức cao cấp kia.

Trực tiếp cẩn trọng đưa chiếc giá gỗ này đặt lên bàn ăn.

“Xin mời dùng.” Bốn người đàn ông cường tráng ngay sau đó kính cẩn lui ra bên ngoài.

Trong mắt Cố Tịch Dao dường như lộ ra chút gì đó kinh ngạc, nếu như cô không hoa mắt thì trên chiếc bàn ăn này, lại là…

Một người phụ nữ đang nằm trên chiếc giá gỗ.

Toàn bộ cơ thể người phụ nữ ấy không một mảnh vải che thân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.