Chương 1210
Cố Tịch Dao nhìn dáng vẻ này của cậu không nhịn được cười một tiếng: “Đáng đời. Trước đây mẹ dạy con thế nào? Phải chờ tới lúc chuẩn bị cơm nước xong, sau khi mẹ gọi ăn cơm, mới có thể bắt đầu ăn.”
Dương Dương nhìn cái đĩa vàng óng hấp dẫn, ngon miệng trước mắt, không nhịn được chảy nư.ớc miếng.
“Bắc Minh Tư Dương, em có thể có chút tiền đồ không vậy?” Trình Trình đứng ở bên cạnh Dương Dương nhíu mày nhìn đứa em trai chẳng có tiết tháo này của mình.
“Ừ, vẫn là Trình Trình ngoan nhất. Dương Dương, đi theo Trình Trình tới phòng ăn, ngoan ngoãn chờ đi. Sủi cảo sẽ xong ngay thôi.” Cố Tịch Dao nói xong, bắt đầu chuẩn bị chảo thứ hai.
Trước kia, bình thường một chảo này đã đủ cho Cố Tịch Dao và Trình Trình, Dương Dương ăn.
Nhưng tối nay lại khác, một ‘vị khách không mời mà đến’ lại ở trong nhà, cô cũng không thể không cho anh ăn. Nếu không, có lẽ anh sẽ dùng các loại từ như ‘bạo lực lạnh gia đình’ hoặc ‘ngược đãi’ gắn lên trên người mình mất.
Đến lúc đó, người này chiếm lý trước, mình cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn.
Trong lúc Cố Tịch Dao vừa chiên sủi cảo bằng nước, vừa suy nghĩ linh tinh, lại một bàn tay đưa về phía cái đĩa.
Cố Tịch Dao có phần mất kiên nhẫn: “Không phải mẹ đã bảo con chờ mẹ nấu xong sủi cảo rồi cùng ăn à?” Cô nói xong, lần này dùng muôi nấu đánh mạnh vào cái tay kia một cái.
“Bộp…” Một tiếng động vang lên.
Bất ngờ là cô không nghe được tiếng kêu đau của Dương Dương, hơn nữa bàn tay cầm đĩa kia vẫn ở dưới cái muôi nấu mà không hề rụt lại.
***
Khi Cố Tịch Dao dùng muôi nấu đánh mạnh vào trên bàn tay thò về phía cái đĩa kia, cô chợt cảm thấy có gì đó không đúng.
Sao bàn tay nhỏ nhắn của Dương Dương lại trở nên… lớn…rồi
Trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, làm cô lập tức hít sâu một hơi. Chẳng lẽ bàn tay này là…
Cô nhíu mày, chậm rãi quay đầu lại…
Chỉ thấy Bắc Minh Quân đứng lặng lẽ phía sau lưng cô, cái muôi nấu kia đập đặc biệt chính xác lên bàn tay đặt trên đĩa của anh.
Mặc dù bị bắt với đủ nhân chứng, vật chứng nhưng anh dường như không định bỏ qua.
Chỉ thấy đôi mắt sâu thẳm trên gương mặt điển trai của Bắc Minh Quân đang nhìn chằm chằm vào Cố Tịch Dao.
Cố Tịch Dao bị anh nhìn mãi, trong lòng không khỏi thầm run rẩy, giống như cô mới là người bị bắt quả tang kia.
“Em còn không lấy muôi nấu ra.” Bắc Minh Quân chậm rãi nói, kèm theo một khí thế uy nghiêm, không thể chống lại.
Cố Tịch Dao ngược lại cũng không tỏ ra yếu kém: “Muôi nấu của tôi chỉ đánh người ăn vụng. Dựa vào đâu mà anh nói thả là thả chứ?”
Bắc Minh Quân không nói gì, chỉ là cái tay kia chậm rãi giơ lên, mang theo cả đĩa sủi cảo.
“Này, này…” Cố Tịch Dao mím môi, nhíu mày, dùng hết sức lực vào cái muôi nấu cầm trên tay.