Mặc Đình đẩy Yến Chi ra, quay lưng chạy về hướng Tịnh Kỳ.
" Tịnh Kỳ!" _ Vĩ Kỳ với nắm tay Tịnh Kỳ lại
Mặc Đình lúc này cũng đã đuổi kịp theo Tịnh Kỳ.
" Vương thiếu gia! Mong anh tự trọng, đừng nắm tay của bạn gái người khác như vậy!" _ Mặc Đình hất tay Vĩ Kỳ ra
" Ha! Bạn gái người khác?" _ Vĩ Kỳ cười khẩy
" Đi về thôi!" _ Mặc Đình nắm lấy tay Tịnh Kỳ kéo cô rời khỏi đó.
" Nếu anh không thể bảo vệ cô ấy thì rời khỏi cô ấy đi!" _ Vĩ Kỳ nói với theo.
…
Không khí im lặng ở trên xe khiến Lâm Trạch cảm thấy nặng nề.
Tịnh Kỳ im lặng cúi gầm mặt khiến Mặc Đình đột nhiên tức giận.
" Lâm Trạch! Dừng xe!" _ Mặc Đình đột nhiên hét lớn.
Lâm Trạch vội vàng dừng xe bên lề.
" Cậu xuống xe đi mua giúp tôi chai nước!" _ Mặc Đình gằn giọng.
" Quỷ thần ơi! Giờ này còn chỗ nào mở cửa mà mua?" _ Lâm Trạch nghĩ thầm
" Dạ vâng, thiếu gia!" _ Lâm Trạch trả lời.
"Thôi kệ! Xuống xe đi rồi tính tiếp!" _ Lâm Trạch nghĩ thầm.
Lâm Trạch vừa đóng cửa xe, Mặc Đình liền khóa cửa rồi quay sang đẩy Tịnh Kỳ ngã xuống ghế
" Sao? Được người đàn ông khác bảo vệ như vậy, cô cảm thấy thế nào?" _ Mặc Đình vừa nói vừa lấy tay nới lỏng cà vạt
Tịnh Kỳ có dự cảm không lành, ánh mắt cô rưng rưng nhìn Mặc Đình, khẽ lắc đầu
< Em chỉ ước người lúc đó bảo vệ em là anh thôi!> _ Tịnh Kỳ nghĩ thầm.
Mặc Đình không biết tại sao bản thân lại cảm thấy tức giận với cô đến vậy.
Không biết tại sao nhìn thấy người khác bảo vệ cô, nhìn thấy cô bên cạnh người khác lại khiến anh tức giận đến vậy.
Mặc Đình không kìm được cảm xúc mà cúi xuống hôn lên cổ, hôn lên đôi vai trần gợi cảm ấy.
Tịnh Kỳ chống cự dùng hết sức đẩy anh ra.
Tịnh Kỳ nhìn anh với ánh mắt như van xin.
cô nắm lấy tay anh đặt nhẹ lên bụng mình, nơi một sinh linh bé nhỏ đang hiện hữu.
Mặc Đình khựng lại, nhìn xuống tay của mình
" Nó có mất đi, với tôi cũng không quan trọng.
Đâu chắc nó là con của tôi!" _ Mặc Đình lạnh lùng nhìn cô
Tịnh Kỳ trợn mắt nhìn anh
< Anh nói cái gì vậy? Đây là con của chúng ta! Tại sao anh lại tàn nhẫn như vậy?> _ Tịnh Kỳ suy nghĩ.
Tịnh Kỳ ra sức giải thích với anh nhưng anh vốn không thể hiểu được ngôn ngữ tay của cô.
" Cô múa may xong chưa?" _ Mặc Đình trừng mắt, dùng 1 tay trói chặt cô.
Tịnh Kỳ uất ức chịu trận giày vò của anh, nuốt ngược nước mắt vào trong.
" Không phải cô cũng đang hưởng thụ lắm sao?" _ Mặc Đình thì thầm bên tai Tịnh Kỳ.
Mặc Đình cúi xuống, hôn lên cổ cô thì đột nhiên khựng lại.
Anh nhíu mày nhìn chằm chằm vào vết sẹo trên cổ của Tịnh Kỳ
Đúng lúc này Lâm Trạch quay lại sau khi đi bộ một đoạn đường xa để tìm một cửa hàng tiện lợi.
Mặc Đình ngồi dậy chỉnh lại quần áo, anh ném cho cô chiếc áo vest của mình để cô che đi chiếc váy đang xộc xệch trên người.
…
Tịnh Kỳ nằm trên giường, tâm tư lại nghĩ về người đàn ông ấy
< Đây mới thật là con người anh hay là do anh không thể mở lòng với người khác? Em đã gợi ý cho anh nhiều đến vậy, sao anh vẫn chưa nhận ra em?> _ Tịnh Kỳ đau lòng, trăn trở.
< Con ơi! Ba không phải là người như vậy đâu! Con đừng giận ba nhe!> _ Tịnh Kỳ đưa tay xoa bụng.
Mặc Đình ở phòng làm việc, cũng đang suy nghĩ về cô.
Anh cầm tấm ảnh cưới lên, nhìn vào nụ cười hạnh phúc của cô mà trải lòng
" Em biết không! Cô ta rất giống em! Cả tính cách, cả cách nấu ăn, cả nụ cười cũng giống em! Cô ấy còn có cả vết sẹo trên cổ nữa! Tất cả chỉ là trùng hợp thôi đúng không?" _ Mặc Đình thì thầm.