Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ

Chương 394




Chương 394

Nhưng nhìn thấy cậu bé với khuôn mặt đỏ bừng ấy mà vẫn nở nụ cười, Đường Hoa Nguyệt nghĩ, mặc dù khổ cực như vậy, có lẽ mỗi ngày hai bố con bọn họ đều có thể tìm thấy niềm vui nho nhỏ trong chính cuộc sống sinh hoạt bình thường này của mình.

Trái tim của Đường Hoa Nguyệt không được khỏe mạnh, ngày bình thường cũng chưa bao giờ làm việc nặng, lần này lại đột nhiên kéo vật nặng dưới sự càn quét của gió tuyết, thật sự không chịu đựng nổi.

Cô ngại ngùng dừng lại: “Xin lỗi nhóc nha, cô không còn sức nữa, chờ cô nghỉ ngơi một lát, lại tiếp tục giúp con nhé “Vâng ạ, không sao đâu cô.” Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu, tiếp tục dùng lực nặng nhọc đi về phía trước.

Cả người Đường Hoa Nguyệt được bao bọc ở bên trong áo khoác, ôm lấy trái tim yếu ớt đang đập của mình, từ xa đã nghe có tiếng bước chân gấp gáp chạy đến.

Cô vô thức quay đầu lại nhìn, là Hoắc Anh Tuấn bước ra, anh đang cầm chiếc ô màu đen to lớn đi về phía mình, làn da dưới trời lạnh lại không thua kém gì những bông tuyết trắng xung quanh.

Nhưng ngay lúc này, mí mắt bên phải của Đường Hoa Nguyệt đột nhiên giật giật một cách khác thường.

Cô quay người lại, nhìn về cậu bé ở phía trước cách đó không xa, cơ thể gầy gò ốm yếu của cậu bé đang thu mình lại trong tuyết.

Đột nhiên, trên bầu trời truyền đến một tiếng kim loại ma sát nghe rợn người, tiếp theo đó là tiếng va đập “âm ầm”, làm Đường Hoa Nguyệt sởn hết cả gai ốc.

Cô hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy chiếc cần cẩu ngay trên đỉnh đầu của cậu bé, buộc mấy thanh thép vừa dài vừa dày, lúc này đang lung lay sắp đổ, chẳng mấy chốc nữa sẽ rơi xuống.

Đường Hoa Nguyệt không kịp nghĩ nhiều, chạy về phía trước đi tới chỗ đứa trẻ vẫn chưa biết mình đang sắp đối mặt với mối nguy hiểm.

Chỉ nghe thấy tiếng hét đau xé tim gan của Hoäc Anh Tuấn ở sau lưng, gọi cô: “Đường Hoa Nguyệt! Đừng đi!” Nhưng tất cả đã không kịp nữa rồi, Đường Hoa Nguyệt bắt được góc áo của đứa bé kia, ra sức kéo cậu bé về phía sau, cả hai người ngã xuống tại chỗ, vẻ mặt của cậu bé vẫn còn đang ngơ ngác chưa hết bàng hoàng.

Sợi dây thừng cột thanh thép đã hoàn toàn đứt ra, chân tay Đường Hoa Nguyệt đã lạnh buốt mất hết sức lực, chỉ có thể cam chịu số phận bảo vệ đứa bé dưới thân trong tâm trạng vô cùng hoảng sợ, nhắm hai mắt lại.

Những thanh thép lao thẳng xuống đất, những công nhân khác ở bên cạnh hoảng sợ nhanh chóng chạy về phía sau thoát thân, sợ thanh thép rơi xuống người mình.

Nhưng có một người, lại dứt khoát kiên quyết chạy như điên tới chỗ thanh thép sắp rơi xuống.

Tiếng thanh thép vút lên như xé gió, Hoắc Anh Tuấn đánh cược cả mạng sống của mình cho người phụ nữ mà anh muốn bảo vệ nhất trên đời, mà dùng hết sức lực.

Đường Hoa Nguyệt không kịp mở mắt ra, chỉ cảm thấy mình và đứa nhỏ trong ngực bị một lực mạnh ném ra ngoài, hai người trượt ra thật xa trên mặt đất.

Không tới một giây đồng hồ, một tiếng nổ đinh tai nhức óc truyền đến, mấy thanh thép đáng sợ cuối cùng cũng rơi xuống nền tuyết, phát ra âm thanh nặng nề.

Tiếng người ở khắp nơi xôn xao, tất cả những người nhìn thấy cảnh tượng này đều chạy qua đây, trên nền tuyết phát ra âm thanh “loẹt xoẹt” lộn xộn.

Nhưng trong hoàn cảnh hỗn loạn này, Đường Hoa Nguyệt vẫn nghe được rõ ràng tiếng thở dài đang cố hết sức chịu đựng cơn đau của anh.

Không kịp cảm thấy may mắn sống sót sau tai nạn, trái tim Đường Hoa Nguyệt đã đau nhói, lúc này cô không còn tâm trạng để quan tâm đến cậu bé kia nữa, nhìn thấy cậu không có vấn đề gì, lập tức luống cuống tay chân vội vàng bò đến chỗ Hoắc Anh Tuấn.

Ngay giây phút cuối cùng của tình cảnh như nghìn cân treo sợi tóc, Hoắc Anh Tuấn liều mạng xông vào đẩy Đường Hoa Nguyệt ra ngoài, nhưng bản thân lại không đủ thời gian để thoát ra.

Anh chỉ có thể ôm đầu lăn một vòng trên mặt đất, nhưng vẫn bị một thanh thép lao đến đâm thẳng vào đùi của anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.