Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ

Chương 393




Chương 393

Ra khỏi phòng bao, Đường Hoa Nguyệt đột nhiên nói: “Nếu như phó tổng giám đốc Hà vừa rồi đã đáp ứng điều kiện của chúng tôi, vậy thì chọn ngày không bằng gặp ngày, trực tiếp sửa lại hợp đồng bây giờ chúng ta lập tức ký ngay, cũng miễn cho đêm dài lắm mộng.”

Hà Minh Thắng còn muốn giãy dụa thêm chút: “Chuyện này… Thật đáng tiếc hôm nay tổng giám đốc Phương của chúng tôi không có mặt công ty, anh ấy đã đi đến công trường thi công rồi.”

“Vậy không phải rất đúng lúc hay sao? Nơi này cách công trường đang thi công cũng gần, chúng ta trực tiếp đi tìm tổng giám đốc Phương là được”

Hoắc Anh Tuấn liếc anh ta một cái, dẫn đầu đi ra ngoài, vừa đi vừa nhẹ giọng nói với Đường Hoa Nguyệt: “Xe đậu ở xa, em cứ đứng ở cửa đợi tôi, đừng đi ra ngoài kẻo trúng gió.”

Trong lòng Hà Minh Thắng liên tục kêu khổ, Đường Hoa Nguyệt nhìn anh ta cười: “Phó tổng giám đốc Hà, anh chỉ cần đưa văn bản hợp đồng cho chúng tôi là được, anh không cần đi cùng đâu.”

Việc đã đến nước này, Hà Minh Thắng cũng chỉ có thể cam chịu số phận giao nộp văn bản tài liệu trong tay ra.

Hai người thật sự lái xe đi đến công trường, ông chủ lớn của công ty bất động sản Thành Phương nhìn thấy Hoắc Anh Tuấn cũng có chút ngạc nhiên, sau đó cũng biết được ý đồ của Đường Hoa Nguyệt khi đến đây, cầm lấy văn bản tài liệu hợp đồng mà Hà Minh Thắng đưa qua, trên mặt thật sự không kiềm chế nổi.

Cái phế vật này, nói chuyện cả buổi liền đàm phán đi ra cái này! Còn tưởng rằng hắn có thể cho đối phương nhiều áp hai cái chút đâu.

Cái đồ vô dụng này, nói chuyện cả ngày trời cuối cùng lại bàn ra cái hợp đồng này đây! Còn tưởng anh ta có thể nâng giá với đối phương một chút nữa cơ.

Nhưng mà cũng được, dù sao bây giờ công ty Thành Phương cũng không tính là quá thiệt thòi, coi như bán cho tập đoàn Hoắc Huyễn cũng có chỗ tốt, nói không chừng sau này còn có chỗ dùng đến.

Nghĩ vậy xong, tổng giám đốc Phương lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười, ký hợp đồng, nói chuyện với Hoắc Anh Tuấn một lúc.

Hợp đồng đã tới tay, Đường Hoa Nguyệt cũng yên tâm, không muốn nghe hai người đàn ông này tâng bốc lẫn nhau, vậy nên cô lấy áo khoác ngoài che kín, đội nón bảo hộ lên đầu rồi đi ra ngoài, từ khi còn nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiên cô bước vào trong công trường xây dựng.

Gió tuyết quá lớn, công trường đang thi công hoàn toàn phải ngừng lại, những người công nhân đang bận rộn kết thúc công việc, Đường Hoa Nguyệt không có việc gì làm dựa vào một đống thùng đựng hàng bên cạnh ngắm tuyết.

Bỗng nhiên, cô nghe thấy tiếng của trẻ con ở sau lưng lờ mờ truyền đến.

Đường Hoa Nguyệt có chút tò mò bước hai bước qua đó, quả nhiên nhìn thấy ở đằng sau thùng đựng hàng có một cậu bé khoảng sáu bảy tuổi, mặc một chiếc áo bông không hợp với dáng vẻ của mình, đầu tóc lộn xộn, mũi đỏ bừng lên vì bị lạnh, đang cố gắng hết sức kéo một bao xi măng lớn hơn nhiều so với cả người cậu bé.

Đường Hoa Nguyệt vội vàng đi qua, lấy đôi bao tay da mà trước đó Hoắc Anh Tuấn đã nhét vào túi áo khoác của cô đưa cho cậu bé, hỏi: “Bạn nhỏ này, con còn nhỏ như vậy, sao con lại ở đây một mình?”

Cậu bé hít hít nước mũi, cúi đầu đi về phía trước: “Bố con vẫn còn đang ở trên trục cẩu, con giúp bố kéo bao xi măng này xuống dưới, làm xong sớm thì con và bố cũng có thể về nhà sớm hơn một chút.”

Đường Hoa Nguyệt có chút nhìn không nổi, cúi thấp người giúp đỡ cậu bé kéo về phía trước: “Vậy mỗi ngày con đều đi cùng với bố con tới chỗ này sao?”

Đầu tiên cậu bé yếu ớt nói một câu “cảm ơn cô”, sau đó mới trả lời: “Vâng ạ, gia đình con chỉ có hai người là con và bố mà thôi, chúng con sống ở căn nhà bên cạnh công trường.

Mỗi ngày con đều đến công trường đi làm với bố, nếu không bố chỉ có một mình, rất cô đơn và lạnh lẽo” Đường Hoa Nguyệt mỉm cười, nhưng trong lòng ít nhiều cũng có chút đau lòng, tuổi của cậu bé này với bé lớn và bé hai nhà cô không chênh lệch nhiều lắm, vậy mà sinh ra đã phải sống khổ cực như vậy rồi, đúng thật đều là con người như nhau nhưng số phận lại khác xa nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.