Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ

Chương 375




Chương 375

Mà thôi.

Hoắc Anh Tuấn chỉnh ống tay áo, chỉ cần em trai sống vui thì đó là chuyện vặt hết.

“Được rồi” Anh dí trán Hoắc Cao Lãng: “Chiều em” Thủ tục xuất viện được thực hiện nhanh chóng nhưng Tạ Đình Phong không phải người bị tình cảm lu mờ lý trí.

Cậu ấy gọi Hoắc Anh Tuấn lại: “Anh Hoắc, đưa Lãng nhỏ đến khoa nội hô hấp kiểm tra cho Lãng nhỏ trước khi về nhà đã. Tôi hơi lo… cho tình hình phổi của cậu ấy” Năm đó hcm bị người ta đày đọa và sốt cao. Bọn súc sinh đó bỏ mặc, không quan tâm cái mạng của cậu ấy. Lúc Hoắc Cao Lãng được cứu đã sốt cao mãi không hạ làm phổi có vấn đề, bao nhiêu năm sau vẫn để lại di chứng. Đó cũng là lý do mà cậu ấy không được vận động mạnh, nói chuyện bị hụt hơi.

Hoắc Anh Tuấn nhăn mày, đúng rồi, bệnh tâm lý và bệnh phổi là hai ngọn núi to đè lên sức khoẻ của Lãng nhỏ.

Ngày trước ngọn núi tâm lý cao hơn, mọi người dốc hết sức san bằng ngọn núi đó. Giờ ngọn núi tâm lý sắp bị san bằng thì ngọn núi phổi lại xuất hiện.

Hoắc Anh Tuấn day trán dặn tài xế lái xe đến bệnh viện.

Bao giờ thì em trai anh mới khỏi hẳn đây?

Dĩ nhiên Lãng nhỏ rất ngoan, dù ghét kiểm tra cơ thể nhưng cậu ấy biết mọi người lo cho cậu ấy nhường nào. Cậu ấy không muốn làm anh và bác sĩ Tạ thất vọng nên phối hợp kiểm tra toàn thân.

Ba ngày sau mới có kết quả kiểm tra, sẩm tối mọi người mới về đến biệt thự của nhà họ Hoắc.

Căn nhà này là nhà cưới năm ấy của Hoắc Anh Tuấn và Đường Hoa Nguyệt chứ không phải nhà cũ mà Hoắc Cao Lãng sống ngày nhỏ. Hoắc Cao Lãng thân với anh trai và chị dâu, tất nhiên sẽ hay ngủ ở đây nên vừa vào nhà đã có cảm giác thân thương lâu rồi không về.

Có nhiều đồ đạc đã khác trước nhưng Hoäc Cao Lãng vẫn xúc động: Đúng rồi, hoá ra đây là cảm giác của nhà…

Ban ngày bác đầu bếp nghe cậu hai sẽ về nhà là phấn khởi không biết nên nấu món gì.

Bà làm cho nhà Hoắc Anh Tuấn đã lâu, bà vô cùng thích Hoäc Cao Lãng dễ nuôi này, cậu hai ăn xong món nào cũng phải khen bà.

Mấy năm trước biết chuyện buồn xảy ra với cậu hai, không biết bác đầu bếp đã khóc thầm bao lần. Tại sao người tốt lại không được đền đáp xứng đáng chứ?

Nhưng may mà hôm nay cậu hai đã về, bác đầu bếp trổ hết tài nghệ nấu bàn cơm thịnh soạn để chào mừng Hoắc Cao Lãng về.

Hoắc Cao Lãng không nhớ cô béo nên đây là lần đầu cậu ấy ăn cơm bác đầu bếp nấu.

Thế nhưng vị giác không biết nói dối, cậu ấy mới ăn một miếng đã thốt lên: “Thịt bò ngon quá! Đây là món ngon nhất cháu từng ăn đấy!” Bác đầu bếp nghe vậy cay sống mũi.

Khoảnh khắc đó bà ấy như gặp lại cậu thiếu niên năm nào cũng có biểu cảm đó khi lần đầu ăn đồ bà ấy nấu.

Đã bao nhiêu năm trôi qua nhưng hình như chẳng có gì đổi thay.

Về đến nhà, Hoắc Cao Lãng vui vui. Bình thường ăn tối xong là ngáp dài kêu mệt thì nay lại chạy nhảy khắp nơi không cũng đi xếp đồ với Tạ Đình Phong.

Tạ Đình Phong dở khóc dở cười, dù cậu ấy không có bố mẹ nhưng cậu ấy là một người thông minh biết nhãn nhịn, một mình cậu ấy cũng trèo lên vị trí rất cao được.

Đã lâu lắm rồi cậu ấy không trải nghiệm cảm giác “ăn nhờ ở đậu”.

Nay lại chủ động đến ở nhà người ta vì Hoắc Cao Lãng, Hoắc Anh Tuấn sợ chuyện đó diễn ra.

Anh điều chỉnh cảm xúc, chợt nhớ ra gì đó và gõ cửa như không có chuyện gì. Lãng nhỏ mới nhớ đến ở nhà còn có người anh này, cậu ấy gãi đầu ngại ngùng xấu hổ qua bên Hoắc Anh Tuấn.

Hoắc Anh Tuấn đưa em trai về phòng khách: “Đúng rồi, em còn nhớ Thi Tịnh lần trước em gặp khi đi khu vui chơi với bác sĩ Tạ không?”

“Em nhớ chứ!” Hoắc Cao Lãng gật đầu.

“Sau này bận nên anh quên nói với em. Thật ra em vẫn còn một cháu nữa rất nghịch… à không, rất đáng yêu. Nó tên Cận Thành, sinh đôi trai gái với Thi Tịnh”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.