Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ

Chương 363




Chương 363

Không khí thoáng đãng ngoài xe giúp Hoắc Anh Tuấn xuôi hơi hơn. Anh ngồi thẳng lưng không dám nhìn sang bên cạnh.

Nếu Đường Hoa Nguyệt cười trêu anh thì anh ngại chết mất.

Nhưng càng thế Hoắc Anh Tuấn càng muốn biết biểu cảm hiện giờ của Đường Hoa Nguyệt.

Một lúc sau anh thở phù, lấy dũng cảm ngoảnh sang nhìn Đường Hoa Nguyệt một cái mà không ngờ lại được chiêm ngưỡng bức tranh tả cảnh tuyệt đẹp.

Trời xanh trong ngoài cửa sổ, ánh nắng nhạt chiếu vào má Đường Hoa Nguyệt, ánh sáng và cái bóng chia cô thành hai ranh giới.

Cô nhếch khẽ môi nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa hay xe chạy qua biển hoa đang đung đưa theo làn gió nhẹ mới được cắt tỉa ở quảng trường thành phố. Thế nhưng cảnh có đẹp nhường nào cũng không đẹp bằng một phần nghìn cô gái kia.

Hoắc Anh Tuấn chợt nghĩ bức tranh này sẽ ghi trong đầu anh suốt cuộc đời.

Không hiểu sao những muộn phiền khó tả mới rồi đã bay biến hết. Hoắc Anh Tuấn cũng mỉm cười, đúng, anh cũng nên vui chứ.

Không có Tân Dương giỏi giang thấu hiểu và ăn ý với Đường Hoa Nguyệt nào hết. Chỉ có Đường Hàn Khiết vô cùng thương em gái thôi.

Đúng, đó là anh trai của Đường Hoa Nguyệt, có tốt với cô ấy thế nào cũng chẳng có gì là lạ… Tự nhiên Hoắc Anh Tuấn vui vui, anh đã xác nhận những lời đồn đó là vô căn cứ cả!

Hoá ra họ là anh em! Họ thân thiết là phải!

Thế thì… bác sĩ Tân thì sao? Tân Dương có lý do cho thân phận vậy có khi Tân Kỳ Tân cũng có nguyên nhân khác để tốt với Đường Hoa Nguyệt?

Điều này có chứng tỏ một khả năng rằng trong năm, sáu năm Đường Hoa Nguyệt rời khỏi Hà Nội, cô chưa từng ở bên người đàn ông nào khác đúng không?

Có phải mình, vẫn là người đàn ông duy nhất của cô ấy không?

Cùng lúc ấy trong trại giam, các nữ tội phạm của trại cải †ạo cũng được xem buổi truyền hình trực tiếp từ họp báo được cả thành phố quan tâm này.

Từ Uyển Nhan cắt tóc ngắn, mặt mũi vàng vọt, mới đó đã gầy đét.

Nếu giờ vứt cô ta vào những nơi ong bướm mà cô ta hay đến vậy sẽ không ai nhận ra đây là “cô Từ” quyến rũ vô ngần ngày đó… Bảo là con điên mới ra khỏi trại tâm thần còn nghe được.

Không ai quan tâm cô trong trại nên cô tự rúc một góc, luôn cúi đầu nhìn bộ quần áo tù của mình chứ không có bất cứ hứng thú nào với mọi thứ xung quanh.

Cho đến khi giọng nói êm tai của Đường Hàn Khiết vang lên, Từ Uyển Nhan mới rùng mình và rồi hét toáng lên như con nghiện lên cơn. Cô không dám ngẩng đầu, cứ cúi găm mặt lắc đầu điên cuồng như muốn lắc văng tất cả âm thanh làm đầu cô đau như búa bổ ra ngoài, thế nhưng không thể.

Mỗi một câu một chữ rõ ràng rành mạch của Đường Hàn Khiết vọng vào tai Từ Uyển Nhan. Cô run bần bật bị ép nghe người đàn ông mà cô vô cùng sợ đó công khai thân phận.

Tiếng động của Từ Uyển Nhan quá lớn làm quản ngục phải đến hỏi Từ Uyển Nhan làm sao nhưng cô cứ ú ớ không nói ra được, nước mắt cứ trào ra khỏi viền mắt.

Quản ngục bực mình giữ đầu cô. Lần này Từ Uyển Nhan buộc phải nhìn thẳng vào người đàn ông đẹp trai trong bộ vest ở trong màn hình.

Từ Uyển Nhan bỗng dừng lắc, đó là anh Tân của cô…

Không, không! Anh ta rất đáng sợ, anh ta không phải anh Tân, anh ta là Đường Hàn Khiết! Nhưng Đường Hàn Khiết chết rồi mà? Chuyện gì thế này…

Từ Uyển Nhan ôm gối suy sụp cứ lùi lại chạm vào tường trong đau đớn khôn nguôi. Người đàn ông vừa lạ vừa quen đó là ai? Cô như biết mà cũng như không biết, có một giọng nói trong đầu nói cho Từ Uyển Nhan biết rằng: Nếu mày nhận ra anh ta sớm hơn thì tốt!

Nhưng… Cô nên nhận ra cái gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.