Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ

Chương 358




Chương 358

Chẳng mấy chốc đầu bếp đã dọn bàn cơm, ba người vừa ăn vừa nói chuyện. Đường Hàn Khiết đã bình thường trở lại kể cho bố nghe những câu chuyện vui vẻ. Không khí vô cùng vui tươi khiến Đường Hoa Nguyệt chợt nhớ đến nhà mình ngày nhỏ.

Nhưng đúng lúc này lại có tiếng phanh xe vang lên rất không đúng lúc ngoài cửa ngắt tiếng cười nói của Đường Hoa Nguyệt… Không thể nào? Hôm nay Hoắc Anh Tuấn cũng đến?

Hoắc Anh Tuấn cứ tưởng có chuyện tối qua nên thời gian tới Đường Hoa Nguyệt không bước chân vào căn nhà này nữa.

Anh bực bội khó chịu muốn đến Tân Á gặp Đường Hoa Nguyệt nhưng lại sợ làm cô ghét hơn.

Nghĩ đi nghĩ lại Hoắc Anh Tuấn mua bó hoa cho “bố vợ” và vẫn về đến đây.

Dù không gặp được cô ấy thì ở cạnh cô ấy cũng được nhỉ…

Nhưng anh vừa lái xe đến đã thấy chiếc BMW trắng của Đường Hoa Nguyệt đỗ ngoài cửa, Hoắc Anh Tuấn vui mừng khôn xiết.

Sao Đường Hoa Nguyệt lại đến?

Anh vừa đè nén mong đợi, tự nhủ rằng dù cô ấy có đến cũng đến để gặp bố chứ chắc chắn không phải để gặp anh.

Nhưng một mặt khác anh vẫn thấy quyết định của mình đúng đắn. Ngày đó đón Đường Hữu Thiện về là một việc làm vô cùng sáng suốt.

Không thì sao Hoa Nguyệt gặp anh được?

Hoắc Anh Tuấn soi lại bản thân qua gương chiếu hậu rồi nhoài người lấy bó hoa ở ghế sau. Rất tốt, bó hoa có mấy bông hồng.

Nhưng tất cảm xúc vui buồn lẫn lộn của anh đều vỡ vụn khi anh mở cửa vào nhà và nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ăn vui vẻ hoà hợp với Đường Hữu Thiện.

Đường Hoa Nguyệt và Đường Hàn Khiết nghe thấy tiếng động cùng ngoảnh lại nhìn anh với cái biểu cảm nhăn mày giống hệt nhau.

Cuống họng Hoắc Anh Tuấn cay xè siết vòng ôm bó hoa hơn, cố gắng giữ nụ cười dù có khó khăn đến nhường nào.

Đường Hữu Thiện cười ha ha gọi anh qua: “Lại về nữa à, mau qua ăn cơm đi, hôm nay Hoa Nguyệt dẫn bạn thân về nhà đấy. Không hiểu nổi các con hôm nào về nữa, không có lịch cụ thể gì cả…” Đúng vậy, Hoắc Anh Tuấn trợn mắt và có thêm sức mạnh.

Hiện giờ Đường Hoa Nguyệt vẫn phải ra vẻ thân thiết với anh trước mặt Đường Hữu Thiện. Tạm thời bỏ qua lý do tại sao cái thăng họ Tân này lại được Đường Hoa Nguyệt dẫn về, ít nhất thì anh và Đường Hoa Nguyệt mới là chủ nhà, cái thằng họ Tân đó mới là khách.

Hoắc Anh Tuấn điều chỉnh biểu cảm, mỉm cười dịu dàng đưa áo khoác cho giúp việc rồi vào trong phòng ăn: “Sếp Tân có lòng quá sao lại rảnh mà ghé chơi thế này?” Anh đi vòng ra phía sau đặt bó hoa lên chân Đường Hoa Nguyệt, nói với giọng đầy yêu thương: “Anh về muộn em lo lắm đúng không? Trên đường về thấy có bó hoa này rất hợp với em.

Đường Hàn Khiết hiểu ý câu Hoắc Anh Tuấn mới nói, anh thấy hơi buồn cười, phải cúi đầu đẳng hăng dặn cơn buồn cười.

Khó khăn lắm Đường Hoa Nguyệt mới khống chế không giật mép, cô nói cứng nhắc: “Cảm ơn anh, anh có tâm quá…” Có tâm cả về cái đó và cái đó!

Hoắc Anh Tuấn tự đặt ghế vào giữa Đường Hoa Nguyệt và Đường Hàn Khiết. Đường Hoa Nguyệt trợn tròn mắt nhìn hành động mặt dày của anh. Cô chỉ biết trợn trắng mắt dịch ghế sang để thừa chỗ cho anh.

Đường Hữu Thiện cũng biết là Hoắc Anh Tuấn đang ghen muốn đánh dấu chủ quyền. Ông nhoẻn miệng cười thắc mắc: “Cậu ấy họ Đường mà? Sao con lại gọi cậu ấy là sếp Tân?” Đường Hoa Nguyệt và Đường Hàn Khiết không lấy làm lạ vì ngày mai mở họp báo rồi, cả thế giới sẽ biết Tân Dương là Đường Hàn Khiết.

Hoắc Anh Tuấn không biết điều đó nên đang cực kỳ nặng lòng.

Cái thằng họ Tân này! Mặt mày quá đấy!

Dám cả xưng sai họ để làm quen!

Anh Anh hừ lạnh, khoanh tay trước ngực đánh giá Đường Hàn Khiết: “Không ngờ sếp Tân có cả sở thích đến nhà họ Đường chơi phải đổi cả họ theo họ chủ nhà”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.