*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ An Nhiênbị chôn vùi trong vòng tay của Lăng Mặc, kinh ngạc không nói nên lời.
Khi bị người khác nhìn thấytrong phòng tắm, mọi ngườiđều xấu hổ và muốn chết.
Nhưng còn Lăng Mặc thì sao?
Thản nhiên ép buộc!
Vẻ mặt quan minh chính đại, vô cùng bình tĩnh, chỉ có người khác ngượng ngùng.
Có thể cảm thấy hai người là một đôi cẩu nam nữ, trông rất kì lạ.
Hơn nữa, được ôm trong tay Lăng Mặc, cho dù lúc đầu có hơi bối rối, nhưng lúc này cũng cảm thấy thoải mái hơn.
HạAn Nhiên xoa xoa cánh tay anh vài cái, “Anh thật là lợi hại!”
Lăng Mặc có chút đau đầu.
Loại lợi hại này không muốn có lần thứ hai.
Khi HạAn Nhiên ngẩng đầu nhìn lên lần nữa, đã phải theo anh ra khỏi khách sạn.
Lăng Mặc trực tiếp nhét cô vào trong xe.
HạAn Nhiên lên xe, chậm rãi phản ứng lại, “Tôi còn chưa nói với giáo sư là tôi đi!”
Lăng Mặc nhẹ giọng nói, “Có người nói giúp cô.
”
Hạ An Nhiên khóe miệng giật giật “ò, Phó Tân ở đó, anh ta vì người chị dâu này, mà sẽ tìm một lí do thoái thác ”
Tuy nhiên, Thu Khanh Khanh hôm nay tâm trạng không tốt và đã uống rất nhiều rượu.
Lúc nãy khi đi ra khỏi phòng riêng đã loạng choạng.
Bản thân ông ấy cũng đang say, phỏng chừng cũng không có thời gian để ý đến cô.
HạAn Nhiên ngồi vào trong xe, ánh mắt rơi vào khuôn mặt điển trai của Lăng Mặc, nở nụ cười rạng rỡ, ‘Thật tốt.
”
Mới chưa đầy hai tháng, thoáng cái lại được hai ba năm.
Đám mây u ám ban đầu đã đi xa hơn một chút.
Lăng Mặc nhìn con mèo hoang nhỏ, nở nụ cười bất đắc dĩ, “Cô cả ngày ngoại trừ việc nhìn tôi chằm chằm, không có việc gì khác để làm sao?”
Vươn tay nhéo nhéo má cô, “Thèm thuồng tôi như thế à?”
HạAn Nhiênbướng bỉnh “Thèm thuồng cái đầu anh! Tôi chỉ… Nghĩ đến vừa rồi anh ờ toilet nữ, tôi liền cảm thấy rất buồn cười”
Lăng Mặcánh mắt lạnh lùng
thoáng qua, “Phu nhân, về chuyện này, chúng ta nên thanh toán.
”
Hạ An Nhiên “… Chuyện này phải thanh toán?”
Lăng Mặc: “Nếu nó làm tổn hại đến quyền lợi của tôi, tôi phải thanh toán”
Đối mặt với Lăng Mặc, một nhà tư bản keo kiệt, HạAn Nhiên đặc biệt vô tội, “Dù sao … Tôi cũng không có tiền! Muốn thanh toán thì anh cứ thanh toán!”
Lăng Mặc đột nhiên tới gân nói
nhỏ,” Không cần trả tiền, chỉ cần dùng thân thể của mình bù lại là được!”
Hạ An Nhiên đối mặt với một con sói hung bạo lập tức ôm chặt ngực, “Thân thể của tôi vô giá trị.
”
Lăng Mặc nói chậm rãi: “Đặt nó ờ nơi khác cũng vô giá trị, nhưng tôi sẽ cố gắng phát huy giá trị của nó.
”
HạAn Nhiên: “…”
Cô ấy nghi ngờ rằng Lăng Mặc đang điều khiển cô!
Hơn nữa còn có bằng chứng!
HạAn Nhiên không thể chiều theo tâm lý của kẻ mất trí bệnh hoạn được nữa, nếu không, cô sẽ tự trả giá mà không để lại chút cặn bã nào.
HạAn Nhiên đầu óc chạy loạn, nhanh chóng chuyển chủ đề,
“Nếu người khác biết, anh có thể sống lâu hơn một chút, có phải có thể xảy ra chuyện không?”
Lăng Mặc gây thù hằn nhiều lắm.
Lần trước, cô còn nghĩ rằng Nhị Phòng có thể sẽ an phận, không
gây chuyện nữa.
Nhưng một con chó có thể cắn mà không sủa.
Nếu Nhị Phòng biết về tình trạng sức khỏe của Lăng Mặc, anh ấy có thể gặp nguy hiểm.
Nghĩ đến đây,
.