Chỉ sau vài phút, một nam nhân trẻ tuổi đi đến.
Đi thẳng đến trước mặt quản lý sảnh.
Giang Ngụy Nghiên nhìn thấy nam nhân đó liền nở nụ cười " Ngươi là người bên cạnh Tôn lão? Tôi là Giang Ngụy Nghiên”
Giang Ngụy Nghiện thường nghe ông nội đề kể.
Năm đó, khi Tôn lão khám bệnh, đã xảy ra.
chuyện ngoài ý muốn, vào lúc đó chính ông nội cô đã giúp Tôn lão nói chuyện.
Tuy nhiên, sau khi điều tra, tai nạn là do bệnh nhân không nghe theo lời của Tôn lão và ăn phải thứ không nên ăn, đã suýt xảy ra chuyện .....!
Nhưng dù gì ông nội cô cũng có ơn cứu mạng Tôn lão.
Nói chung, Tôn Lão là một bậc hiền y, họ đều rất trọng tình cảm.
Vì vậy, Giang Ngụy Nghiện đoán chắc rằng Tôn lão nghe nói cô là người nhà họ Giang, nhất định sẽ gặp mặt.
Người đàn ông trẻ tuổi nhìn Giang Ngụy Nghiên , "Không biết cô Giang có chuyện
gì?"
Giang Ngụy Nghiên nở một nụ cười ôn hòa “Tôi có một người bạn, thân thể có chút vấn đề.
Tôi hy vọng Tôn lão có thể xem qua”.
Nghe vậy, anh ta có chút bối rối, khéo léo đáp: “ Sư phụ tôi đã kín lịch, sợ rằng không có thời gian.”
Giang Ngụy Nghiện nghe vậy, đây chính là từ chối.
Nam nhân đó mặt mày nhăn nhó.
Quả nhiên, đúng như lời Sư phụ đã nói, Giang gia thật là huênh hoang khoác lác!
Ngay khi người đàn ông này đang nghĩ cách từ chối, Giang Ngụy Nghiên nhìn thấy Lăng Mặc từ bên ngoài đi vào.
Liền nói “Bạn của tôi đã đến rồi"
Sau đó Giang Ngụy Nghiên Phớt lờ người đàn ông đó và đi về phía Lăng Mặc.
Mỉm cười và nói với Lăng Mặc: " Thật trùng hợp."
Ánh mắt Lăng Mặc lạnh lùng, rõ ràng anh
không muốn để ý đến cô.
Giang Ngụy Nghiên Siết chặt tay.
Nếu như trước kia, thì cô cảm thấy tự thái này của Lăng Mặc rất bình thường.
Nhưng sau khi nhìn thấy cô đối xử tốt với Hạ An Nhiên, cảm thấy thái độ của Lăng Mặc lúc này hơi quá đáng.
Cô có chỗ nào không bằng ả hồ ly kia?
Tuy nhiên, Giang Ngụy Nghiên vẫn kìm nén sự nóng nảy của mình và nói một cách nho
nhã, lịch sự" Tôi biết một vị đại quốc thủ quốc gia vô cùng lợi hại, tôi đã kính nhờ xem cho anh, tôi tin rằng chỉ cần ra tay thì bệnh tình của anh sẽ chuyển biến tốt hơn.".