**********
Chương 319: Tham lam.
Cát Trì vốn cho rằng Hạ An Nhiên chẳng qua chỉ là một người con gái yếu đuối chưa trải qua sóng gió.
Anh ta nói với cô những mặt lợi hại thì người con gái này có lẽ sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh ta.
Đến lúc đó sẽ chủ động rời đi, mà anh ta còn có thể tranh thủ nếm thử tư vị cực phẩm này.
Nhưng không ngờ rằng đối phương không nể mặt như vậy.
Thậm trí nhìn một cái đã thấy rõ tính toán của anh ta, vạch trần không chút khách sáo, trực tiếp tháo bộ mặt của anh ta xuống.
Người phụ nữ này thật đáng ghét!
Nhất định phải đuổi người phụ nữ này ra khỏi viện nghiên cứu, đế cô ta ném thử cái gì gọi là “đòn hiểm của xã hội”, đến lúc đó khiến cô ta chỉ có thể quỳ xuống cầu xin anh ta!
Ánh mắt Cát Trì nhạm hiểm, dứt khoát đi tìm phó viện trưởng Mao Minh Lễ.
Anh ta chỉ là một nhân viên nghiên cứu bình thường không có cách gì hay đế đuôi Hạ An Nhiên đi,nhưng Mao Minh Lễ thần là phó viện trưởng, nhất định có một số cách.
Nhưng lúc đến chỗ Mao Minh Lễ lại phát hiện ra đối phương đang họp.
Cát Trì liền đi đến phòng làm việc của phó viện trưởng trước, đợi đối phương.
Ngồi một lúc trong phòng làm việc cảm thấy có chút vỗ vị/buồn chán, nhịn không được đi đến trước bàn làm việc của Mao Minh Lễ, ngồi xuống vị trí “ Phó viện trưởng”.
Cát Trì thoải mái ngồi ngửa ra, tự mình lẩm bẩm, Vẫn là vị trí phó viện trưởng ngồi êm.”
Lúc này, ánh mắt rơi xuống nhìn trên bàn làm việc.
Bên trên có một bản báo cáo dự án, đó là nghiên cứu về thuốc tiểu đường.
Cát Trì nhớ được dự án này là do Đoạn Thư đang làm.
Đoạn Thư rất nghiêm khắc khi làm dự án nghiên cứu, luôn theo đuổi sự hoàn mỹ.
Nếu như thuốc nghiên cứu ra không đạt yêu cầu của anh ta thì sẽ tiếp tục làm lại thử nghiệm đến khi nghiên cứu ra sản phẩm tốt nhất mới thôi.
Thành viên trong phòng nghiên cứu của anh ta bởi vì chịu đủ các loại yêu cầu cao của anh ta nên hắn ta chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay út, người khác liền chạy về phía hắn ta.
Theo lẽ thường, trong tay Đoạn Thư không có người, dự án có lẽ rất khó để làm tiếp.
Không nghĩ đến, bây giờ lại có tiến triển mới rồi?
Cát Trì không nhịn được lấy dự án xem qua một chút.
Sau khi xem xong, đôi mắt liền phát sáng, “ Không ngờ rằng, thật sự được anh ta nghiên cứu ra rồi.”
Thuốc tiểu đường này một khi hoàn thành, chắc chắn sẽ gây ra sự oanh động không nhỏ.
Điều này khiến Cát Trì có chút không thoải mái.
Hiện tại Đoạn Thư đang cùng vị trí/ chức vụ với anh ta, nhưng nếu dự án này nghiên cứu thành công, nói không chừng Đoạn Thu có cơ hội thăng cấp, đến lúc đó đã lên là nhân viên nghiên cứu cấp 2 rồi.
Cát Trì nghiến răng nghiến lợi nói, "Thật là một thằng cha may mắn, tất cả mọi người trong phòng thị nghiệm đều bỏ chạy hết rồi, mà anh ta vẫn có thể nghiên cứu ra kết quả.”
Chỉ là, lúc lẩm bẩm những lời này, ánh mắt Cát Trì đột nhiên lóe lên.
Không tiếp tục đợi phó viện trưởng ở trong phòng làm việc nữa mà nhanh chóng bỏ đi.
Quay về phòng làm việc của hắn ta, liền đi tìm Cát Mĩ
Lộ.
Cát Mĩ Lộ thấy Cát Trì hùng hùng hổ hổ gọi cô ta, nghi hoặc hỏi, “ Có chuyện gì sao?”
Cát Trì nhìn đăm đăm nói, “ Tôi nhớ là trước đây cô và Đoạn Thư cùng hợp tác làm một dự án về thuốc tiểu đường.”
Cát Mĩ Lộ gật đầu, “Đúng vậy, dự án đó từng làm cùng với Đoạn Thư.” vẻ mặt lóe qua tia khinh thường, 66 Có điều, dự án đó tôi cũng không xem trọng, làm theo yêu cầu của Đoạn Thư, đoán chừng mẫy năm nữa cũng không làm ra cái gì, chỉ lãng phí thời gian mà thôi.”
Vẻ mặt Cát Trì thâm sâu, “ Nhưng bây giờ anh ta có tiến triển rồi!”
Cát Mĩ Lộ kinh ngạc, lắc đầu không tin tưởng, Không thể nào! Tôi mới rời đi không đến 1 tuần, sao có thể có tiến triển rồi?”
Cát Trì cũng không quan tâm mức độ cống hiến Cát Mĩ Lộ cho dự án này là bao nhiêu, mở miệng dứt khoát nói, “ Suy cho cùng cô cũng đã bỏ ra rất nhiều công sức cho dự án này, vậy cô có cam tâm giao cho người khác không?.