" Âu tổng, tôi... tôi không có. Chuyện không phải như vậy đâu. "
" Ý cô là con trai tôi nói dối sao?"
" Tôi không có ý đó,tôi... tôi biết sai rồi. Âu tổng xin anh bỏ qua cho tôi, tôi tuyệt đối không dám nữa."
" Viện trưởng Chu, tôi không muốn thấy một bác sĩ y đức không tốt này nữa. Ông hiểu ý tôi chứ?"
" Tôi hiểu, chủ tịch Âu yên tâm. Liễu Phi Phi từ hôm nay cô bị đuổi việc, mau rời khỏi đây đi."
" Không, viện trưởng ông đừng đuổi tôi mà. Tôi không thể mất công việc này được."
" Bảo vệ đâu, lôi cô ta ra ngoài."
Giải quyết xong xuôi mọi chuyện viện trưởng Chu vội tìm lí do đi ra ngoài, Lâm Minh cũng bế Lạc Lạc đi không ở lại làm kì đà cản mũi hai người họ nữa. Thanh Thanh quay sang Âu Thiên Dương hỏi.
" Sao anh lại tới đây?"
" Nếu tôi không tới cô định làm gì với người phụ nữ điên đó? Để cô ta làm mình bị thương sao? "
" Đó là việc của tôi liên quan gì đến anh. Còn nữa, ai là vợ anh chứ?"
" Trước sau gì cũng sẽ như thế thôi, gọi sớm một chút cho quen. Với lại làm phu nhân chủ tịch không phải tốt lắm sao? không ai dám ức hiếp cô."
" Tôi không cần, tôi tự lo cho mình được. Hết chuyện rồi, anh về được rồi đấy."
Âu Thiên Dương bước đến trước mặt Thanh Thanh cuối xuống nheo mắt nhìn cô, Thanh Thanh quay mặt tránh né ánh nhìn của hắn. Âu Thiên Dương cười mĩm khi thấy hai má cô lại ửng hồng,hắn đưa tay véo lên cái mũi cô một cái nói.
" Cô đang đuổi người vừa giải vây cho cô sao? Cô cũng vô tình quá đấy."
" Anh làm gì vậy? Có tin tôi cắt luôn cái tay của anh không?"
Âu Thiên Dương nghe lời hâm dọa của cô chẳng những không sợ mà còn nhướng mày, ánh mắt đầy ý cười nhìn cô. Đôi bàn tay luồng qua eo xiếc lấy cô xác vào người hắn khiến Thanh Thanh giật mình hai tay vội đặt lên bờ vai hắn. Cô nhíu mày nhìn hắn vừa đẩy hắn ra vừa nói.
" Anh làm gì vậy, mau bỏ tôi ra."
" Chúng ta hôn cũng đã hôn rồi,chỉ ôm một cái cô cũng ngượng sao?"
" Đó chỉ là tay nạn thôi, tôi đâu có tình nguyện hôn anh,anh không được nhắc lại chuyện đó nữa. Anh còn nói nữa tôi xử đẹp anh thật đấy."
" Vậy cô xử đi, tôi chờ."
" Anh..."
Thanh Thanh co chân lên giẫm đôi giầy cao gót vào chân hắn, Âu Thiên Dương lại nhanh chân tránh đi.Tay vẩn giữ chặt eo cô không buông.Chân không làm gì được hắn thì cô dùng tay. Tay xiếc chặt nắm đấm nhắm thẳng vào mặt hắn đánh tới, hắn lại nghiêng mặt tránh đi,tay còn lại chụp lấy cánh tay cô kéo ra sau lưng cô cố định lại.Thanh Thanh càng bực tứt dùng tay còn lại đánh tiếp hắn lại tránh đi, tay kia buông eo cô ra chụp lấy tay còn lại của cô cố định ra sau.Thanh Thanh cả hai ta đều bị hắn giữ lấy ở sau lưng không sao nhúc nhích được, cô vùng vẫy thụt lùi về sau vấp phải ghế so pha mất đà ngã xuống. Chuyện gì đến cũng đến. Một lần nữa hai đôi môi lại chạm nhau vì cú ngã, Âu Thiên Dương nằm đè lên cô trên ghế đôi môi hắn vẩn đặt lên môi cô không có ý định rời khỏi. Thời gian như ngừng lại phút giây tưởng chừng như lãng mạn ấy, bất ngờ Thanh Thanh há miệng cắn lấy cánh môi hắn vẩn đang ngự trị trên môi mình một cái thật mạnh. Âu Thiên Dương nhíu mày rời khỏi người cô, hắn đưa tay sờ lên môi mình rồi nhìn cô khó chịu nói.
" Cô là chó sao?"
" Đây là cảnh cáo, nếu anh còn tiếp tục dùng hành động hạ lưu đó với tôi thì lần sau không phải là môi chảy máu, thì là nơi khác chảy máu. Không tin anh cứ thử xem."
Thanh Thanh chùi vết máu dính trên môi vênh mặt đắc ý, Âu Thiên Dương thấy cô như thế vừa tức vì bị cắn đau vừa buồn cười vì vẻ đắc ý của cô.Hắn đứng lên bước ra khỏi phòng không quên bỏ lại một câu.
" Trẻ con."
" Vậy tốt nhất anh đừng động vào một đứa trẻ con như tôi, nếu không anh cũng đã biết trước hậu quả rồi đấy."
Thanh Thanh đứng lên nói với theo,Thiên Dương không đôi co với cô sảy bước ra xe.Lạc Lạc thấy hắn trở lại xe với vết thương trên môi dưới thì lấy làm khó hiểu hỏi.
" Miệng của Daddy sao thế? Ba với mẹ tương lai của con vừa đanh nhau sao?"
" Không có."
" Vậy vết thương trên miệng daddy là gì?"
" Trẻ con đừng hỏi nhiều."
" Hứ... Không nhờ đứa trẻ con như con xem đến bao giờ daddy mới có cơ hội đến gần mẹ tương lai chứ. Còn không biết cảm ơn con nữa."
" Được rồi được rồi Âu tiểu thiếu gia, xem như ba cảm ơn con được chưa?"
" Hứ... không có thành ý chút nào."
- ---------------
Trần Thanh Thanh tan làm vừa ra đến cổng bệnh viện đã gặp Tần Phong đứng đợi. Đúng là nam thần của bệnh viện X có khác, chỉ áo sơ mi trắng quần âu thôi mà cũng làm cho người khác nhìn không rời mắt. Bao nhiêu cô gái đi qua ai cũng phải quay lại nhìn không khỏi thốt lên" đẹp trai thật đấy." Trần Thanh Thanh nhìn Tần Phong cười nói vài câu trêu ghẹo.
" Bác sĩ Tần đang dùng mĩ nam kế để mê hoặc các cô gái qua đường đấy à? Anh xem có biết bao cô đang nhìn anh say đắm đấy."
" Vậy trong số đó có em không?"
" Ờm... em khác với họ, cái đẹp chỉ có thể thưởng thức làm vitamin cuộc sống thôi. Anh đang đợi ai à?"
" Anh đợi em."
" Đợi em?... Có chuyện gì sao?"
" Lần trước em đã nhận lời đi ăn cùng anh, đừng nói là em quên rồi nhé!"
" À, em sao quên được chứ."
" Vậy bây giờ em rảnh chứ, mình đi ăn nha?"
" Vâng, được ạ!"
Tần Phong đưa cô đến một nhà hàng không quá sang trọng, hắn biết tính cô không thích mấy chốn xa hoa nên đã chọn nhà hàng tầm trung, để tránh việc lần sau mời cô lại từ chối không đi.
Trần Thanh Thanh tuy nói chuyện thân thiết với Tần Phong nhưng vẩn giữ khoảng cách nhất định, cô không muốn anh ngộ nhận tình cảm cô dành cho anh là tình yêu.Cô thừa biết anh có tình cảm đặc biệt với mình nên cô rất hạn chế việc đi ăn riêng thế này,vì đơn thuần cô chỉ xem anh như anh trai mà thôi.
" Em ăn thử món này xem có ngon không?"
" Ừm... rất ngon ạ."
" Vậy thì ăn nhiều một chút."
" Thanh Thanh, anh có chuyện này muốn hỏi em."
" Anh hỏi đi, sao mặt anh có vẻ nghiêm trọng vậy?"
" Chuyện sáng nay ở bệnh viện... đứa bé đó là con của em thật sao?"
Trần Thanh Thanh đang uống ngụm nước nghe câu hỏi của Tần Phong mà phung ra hết ho sặc sụa.Tần Phong lo lắng vội bước tới lấy khăn giấy giúp cô.
" Em không sao chứ?"
" Em không sao? Ai bảo anh đó là con em?"
" Cả bệnh viện đều nói như vậy, chẳng lẽ không phải sao?"
" Đương nhiên là không phải rồi, đó là con của một người bạn nhờ em giử dùm thôi."
" Thật sao?"
Tần Phong mừng rở nắm lấy tay Thanh Thanh,cô cũng bất ngờ trước hành động của anh nên rụt tay lại.Tần Phong nhận thấy không khí có chút ngượng nghịu nên quay sang nói chuyện khác.
" Bác trai sức khỏe vẩn ổn chứ?"
" Vâng, sức khỏe ba em cũng tạm ổn.Có điều không còn được như trước nữa."
" Cũng phải thôi, em nhớ nhắc bác trai đừng làm việc quá sức, tránh xúc động mạnh để tránh làm bệnh tình nặng thêm."
" Em biết rồi, cảm ơn anh."
" Em ăn xong rồi,em còn có việc em về trước nha."
" Để anh đưa em về."
" Không cần đâu,em tự về được.Với lại từ đây đến nhà em không xa nên không sao đâu."
" Vậy được, em về cẩn thận.Về đến nhà nhớ gọi điện thoai cho anh nha."
Trần Thanh Thanh gật đầu với anh một cái rồi bước ra về. Cô không hề hay biết lúc cô vừa ra khỏi nhà hàng đã có người luôn theo sau cô, đường về nhà cô phải đi qua một đoạn đường vắng, Thanh Thanh nghĩ mình có võ phòng thân nên không sợ việc về khuya một mình. Đến đoạn đường vắng cô nhìn thấy một bà lão bị ngã ở giữa đường, Thanh Thanh không nghĩ ngợi vội dừng xe lại bước tới xem.
" Bà ơi bà bị làm sao vậy ạ?"
Đúng lúc Thanh Thanh cúi xuống người phụ nữ ấy giơ tay lên bịt miệng cô bằng chiếc khăn tẩm thuốc mê,Thanh Thanh nhận ra bà lão ấy là Liễu Phi Phi cãi trang thành. Nhưng giây phút cô nhận ra cũng là lúc ý thức của cô không còn rồi từ từ ngã xuống ngất đi.Liễu Phi Phi nhếch môi cười khinh bĩ.
" Là cô tự chuốc phiền phức, đừng trách tôi không nghĩ tình từng là đồng nghiệp. Còn đứng đó làm gì, đưa đi."