Cô Vợ Ảnh Hậu

Chương 87: Lễ Trao Giải




"Tôi..."

Đột nhiên vấn đề bị ném lên người anh.

Sắc mặt Dương Gia Cữu đột nhiên thay đổi, anh ta nhìn vào micro của mình mà không biết nói gì.

Ban đầu vốn định xem Mạn Nhu bị hỏi đến chân tay luống cuống, rồi anh ta nhân cơ hội tiến lên giải vây, nhưng bây giờ anh ta lại không có đường rút lui.

Anh ta cười cười: "Chuyện này trước mắt vẫn giữ bí mật, không thể tiết lộ ra ngoài."

Các phóng viên thất vọng kêu lên một tiếng, lại tiếp tục tấn công Mạn Nhu, bởi vì Dương Gia Cữu trả lời quá rõ ràng, bọn họ không thể hỏi thêm được gì.

"Cô Mạn Nhu, ngoài giới đồn đại rằng có một ông chủ giới kinh doanh trợ giúp sau lưng cô, xin hỏi có đúng như vậy không?"

Nghe những câu hỏi vô căn cứ này, Mạn Nhu không thể hiện ra chút nào thiếu kiên nhẫn, ngược lại nhàn nhạt mở miệng: "Tôi chỉ có thể nói rằng, mọi người đều có quyền tự do bày tỏ quan điểm của mình và tôi sẽ không có phản ứng cực đoan nào vì điều này. Tôi tin fans hâm mộ của tôi có thể nhìn ra sự thật."

"Tôi là một nhân vật của công chúng, tôi sẽ chịu trách nhiệm với lời nói và hành động của mình."

"Tôi hy vọng tất cả mọi người có thể phân biệt rõ đúng sai, cũng hy vọng mọi người có thể đem toàn bộ sự chú ý đặt lên Liên hoan phim điện ảnh Kim Qua, cảm ơn."

Câu trả lời của Mạn Nhu khiến phóng viên không thể tìm ra lỗi sai. Nàng không lựa chọn giả vờ đáng thương, hay tránh né câu hỏi chất vấn của phóng viên, mà lựa chọn trả lời vô cùng khéo léo.

Nàng không chỉ trích bất cứ người nào bình luận ở trên mạng, chỉ là thái độ tha thứ đó không phải ai cũng làm được.

Thái độ bình tĩnh của nàng lúc này là câu trả lời tốt nhất, bất cứ ai có mắt đều có thể thấy sự quyến rũ đặc biệt phát ra từ trong ra ngoài của nàng.

Khiến người ta không khỏi bị nàng hấp dẫn, các phóng viên đều ăn ý rút micro về. Nếu cứ níu lấy việc này không tha, thể hiện bọn họ thật sự không có tố chất, không bằng chụp thêm vài bức ảnh đẹp của Mạn Nhu.

Dương Gia Cữu ở bên cạnh tán thưởng nhìn Mạn Nhu, quả nhiên anh không nhìn lầm, người phụ nữ này thông minh hơn nhiều so với Dương Vũ. Nếu có thể có được nàng thì... Lúc Mạn Nhu ký tên, trong đầu Dương Gia Cữu đang suy nghĩ rất nhiều hình ảnh.

"Không ngờ cô còn hoàn mỹ hơn so với những gì tôi tưởng tượng." Trong mắt của anh ta không hề che dấu du͙ƈ vọиɠ, khiến người khác cảm thấy buồn nôn.

Mạn Nhu tao nhã ký tên, không để ý tới Dương Gia Cữu, đi về phía hội trường.

Thấy nàng từ chối mình lạnh lùng như vậy, Dương Gia Cữu hung hăng hừ một tiếng, anh ta bước nhanh tới phía trước: "Cô còn không biết sao? Tình nhân cũ Lạc Phong của nàng đã tặng nàng cho tôi. Tốt nhất nàng nên ngoan ngoãn nghe lời, nếu không, tôi sẽ khiến nàng không còn đường lui trong giới giải trí."

Mạn Nhu nghe vậy nhịn không được quay đầu nhìn anh ta: "Thứ nhất, Lạc Phong không có quyền kiểm soát cuộc sống của tôi. Thứ hai, lời nói vừa nãy của anh là nghiêm túc chứ?"

"Cái gì?"

Mạn Nhu bình tĩnh như không có việc gì lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, ấn nút mở ghi âm phát lại những lời vừa nói của Dương Gia Cữu.

"Cô đã ghi âm lại, đưa cho tôi nhanh." Dương Gia Cữu nhanh chóng xông lên.

Mạn Nhu lui về sau nửa bước, để lộ ra dấu son môi trên tay: "Nếu anh đến gần tôi một chút nữa, tôi sẽ đưa đoạn ghi âm này cho phóng viên, đưa ý đồ làm loạn của anh công bố ra ngoài, nhìn xem rốt cuộc ai mới là người không có đường lui?"

"Cô!"

"Anh Dương, xin tự trọng."

Mạn Nhu nghiêng đầu, không để ý tới anh.

Dương Gia Cữu tức giận đầy mình không có chỗ phát tiết, anh ta nằm mơ cũng không nghĩ tới Mạn Nhu lại dùng thủ đoạn như vậy, khiến anh ta không có cách tiếp cận. Phí bao công sức sắp xếp nàng cùng đi thảm đỏ với anh ta, vậy mà...

Anh ta cười lạnh một tiếng: "Không sao, chúng ta còn rất nhiều thời gian."

Lát nữa, anh ta và Mạn Nhu ngồi trong góc khuất ở cạnh nhau. Đến lúc đó còn sợ cô không nghe lời sao?

Nhưng không đợi đến lúc anh ta thực hiện kế hoạch, nhân viên công tác liền đi tới trước mặt Mạn Nhu: "Cô Mạn, chỗ ngồi của cô thay đổi, mời đi theo tôi."

"Cái gì? Cậu đến từ bộ phận nào?" Dương Gia Cữu bị phá hỏng chuyện tốt, hổn hển chặn Mạn Nhu lại.

Nhân viên công tác kia xuất giấy tờ chứng minh ra: "Anh Dương, đây là do phía trên sắp xếp."

Dương Gia Cữu tức giận cắn môi, chỉ có thể để Mạn Nhu tùy ý rời đi.

Quả nhiên, sau lưng Mạn Nhu có ông chủ lớn đang giúp nàng, Dương Gia Cữu hung hăng xì một tiếng khinh thường: "Giả vờ thuần khiết cái gì?"

Anh ta tuyệt đối không ngờ người sắp xếp những chuyện này giúp Mạn Nhu là Tổng Giám đốc của công ty giải trí Đại Thiên, Phong Miên. Nếu anh ta biết, nhất định sẽ hối hận về hành động hôm nay của mình.

Lúc Mạn Nhu ngồi xuống, Dương Vũ cũng vừa ngồi xuống, cô ta nhìn Mạn Nhu đang ngồi trước mình, rồi lại quay lại nhìn Dương Gia Cữu đang ngồi ở góc bên kia. Cô ta không khỏi nhíu mày, chẳng lẽ Dương Gia Cữu thất thủ? Anh ta không nên bỏ lỡ cơ hội chung đụng với Mạn Nhu.

Vừa nghĩ tới thỏa thuận không ai biết kia, Dương Vũ chờ xem bộ dạng thân bại danh liệt của Mạn Nhu, và cô ta sẽ có được tất cả hào quang, trở thành người đứng đầu giới giải trí.

Nửa tiếng sau, cô sẽ tiếp nhận cúp nữ chính xuất sắc nhất từ trong tay của Mạn Nhu.

Đây là do cô ta cố ý cầu xin Dương Gia Cữu sắp xếp, cô ta muốn nhìn thấy bộ dạng tuyệt vọng của Mạn Nhu.

Cô ta giành được Lạc Phong, cũng giành được vị trí Ảnh Hậu, còn Mạn Nhu không nhận được bất cứ thứ gì, mà còn bị người đàn ông mình yêu nhất bán đứng. Đây chính là sự khác biệt trong vận mệnh của bọn họ.

Chẳng bao lâu lễ trao giải tại hội trường tụ tập các minh tinh chính thức bắt đầu.

"Kế tiếp, xin mời nữ diễn viên Mạn Nhu cùng đạo diễn nổi tiếng Lý Hải lên công bố giải thưởng của chúng ta."

Sắc mặt Mạn Nhu bình tĩnh đứng dậy, tao nhã, thong dong tiến tới sân khấu, cùng Lý Hải nhìn nhau gật đầu. Hai người đứng trước micro, đối mặt với tất cả khách quan và phóng viên truyền thông.

Mạn Nhu mặc một thân lễ phục, cái này cũng do Phong Miên cho người thiết kế riêng cho nàng. Đứng dưới ngọn đèn pha lê, nàng xinh đẹp động lòng người, làn da trắng như ngọc trai. So với năm đó nàng đứng trên võ đài nhận thưởng, càng thêm vài phần quyến rũ.

Đối mặt với vô số máy ảnh, trong đầu Mạn Nhu càng thanh tỉnh hơn bao giờ hết.

Nàng còn một đoạn đường rất dài, tuyệt đối không thể vì khiêu khích trước mắt mà làm mất phương hướng của mình.

"Hiện tại tôi vẫn mong chờ cùng hợp tác với Mạn Nhu như cũ, nếu không tôi cảm thấy cuộc đời điện ảnh của tôi thật không trọn vẹn." Lý Hải mở miệng nói đùa, trong lời nói có thể thấy được sự khẳng định năng lực của Mạn Nhu.

"Cảm ơn đạo diễn Lý, tôi cũng rất mong chờ."

"Trong lòng tôi, cô chính là nữ chính xuất sắc nhất trong giới giải trí, mời trao giải." Đạo diễn Lý Hải nhường lại vị trí, khiến Mạn Nhu càng tăng thêm cơ hội lộ diện.

Mạn Nhu mỉm cười đáp lại, đón nhận phong thư màu vàng được trang trí đẹp đẽ: "Sau đây, tôi xin công bố giải thưởng tỏa sáng nhất đêm nay, nữ chính xuất sắc nhất Liên hoan phim Kim Qua..."

Mạn Nhu dừng lại một chút: "Mời quý vị nhìn lên màn hình."

Trên màn hình xuất hiện một số bộ phim điện ảnh và một số tác phẩm truyền hình, cùng với một số video giới thiệu ngắn, cũng như tên và tác phẩm đại diện của nhân vật nữ chính.

Dương Vũ ngồi tại vị trí cao ngạo ngẩng đầu nhìn màn hình, cô ta đang chờ lên nhận giải thưởng, cũng đã sớm nghĩ lời kịch khiến Mạn Nhu nhục nhã. Chẳng qua không đợi đến lúc cô ta nhìn thấy tên mình, trên màn hình liền xuất hiện hoàn chỉnh.

Từ năm nữ diễn viên đã chuyển hành bốn.

Tên Dương Vũ của cô ta đã bị loại bỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.