Cô Vợ Ảnh Hậu

Chương 47: Cục Diện Đã Được Sắp Đặt




Không vội về khách sạn, cũng không vội hỏi lịch trình tiếp theo, mà Lạc Uyển Linh không biết chuyện gì xảy ra trên máy bay của bọn họ, nói vòng vo một hồi, Lạc Uyển Linh bất đắc dĩ tháo mắt kính xuống, nhìn Mạn Nhu với ánh mắt sâu xa: "Mấy năm không gặp cô vẫn xinh đẹp như vậy, em trai tôi không nhìn lầm người, chỉ có điều... tôi nghe được một số tin đồn."

Mạn Nhu quan sát thái độ của Lạc Uyển Linh.

Người của nhà họ Lạc vẵn luôn rình rặp chuyện kết hôn của nàng với Lạc Phong, ngày hôm nay cố ý nói nhiều như vậy, đơn giản là vì đã đọc được tin tức, biết được nàng đã hoàn toàn trở mặt với Lạc Phong, vậy thì việc quay show lần này rất có thể cũng là chủ ý của Lạc Uyển Linh.

So với Dương Vũ kiêu căng kia thì Lạc Uyển Linh có đầu óc và thủ đoạn lợi hại hơn nhiều.

"Bây giờ truyền thông phát triển, chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu truyền xa ngàn dặm."

Mạn Nhu ám chỉ điều gì đó, thế nhưng Lạc Uyển Linh không tiếplời của nàng, mà cười rất tự nhiên thoải mái, trong giọng điệu còn mang theo vẻ khinh thường, giống như nhà họ Lạc không có người con dâu như Mạn Nhu cũng không sao cả.

"Bây giờ, người trẻ tuổi chia tay rồi quay lại cũng là chuyện bình thường, đặc biệt là những người ở trong giới giải trí hỗn loạn như chúng ta, Lạc Phong là người đàn ông tâm huyết với sự nghiệp, điều em ấy cần chính là một người phụ nữ có thể đứng phía sau hỗ trợ, san sẻ giúp cho em ấy, mối quan hệ giữa cô và nhà họ Mạn ầm ĩ như vậy, hai người chia tay cũng là chuyện tốt đối với Lạc Phong, nếu như cô thật sự yêu em ấy, không bằng chúc phúc cho em ấy với Vũ."

Chị Hy ở bên cạnh nghe vậy thì nổi trận đùng đùng, đây là những lời mà con người nên nói sao?

Sao lại có người có da mặt dày đến thế chứ!

Rõ ràng Lạc Phong là người có lỗi trước, vậy mà bây giờ lại đẩy hết trách nhiệm lên Mạn Nhu, chẳng lẽ Mạn Nhu vẫn còn bám lấy Lạc Phong không buông tha sao?

Sau khi Lạc Uyển Linh nhận được một cuộc gọi thì sắc mặt lập tức thay đổi, căn dặn cấp dưới dẫn Mạn Nhu đi đến phòng nghỉ trước sau đó dẫn theo hai trợ lý đi tới một lối ra khác ở sân bay.

Nhìn có vẻ cô ta đang chuẩn bị đi đón người.

"Chuyến bay của Lạc Phong phải còn hơn nửa tiếng nữa mới hạ cánh, hơn nữa bọn họ sẽ ra lối cửa VIP, cô ta đi gặp ai vậy?"

Mạn Nhu chớp chớp mắt: "Ai mà biết."

Nụ cười của nàng ấm áp như gió xuân, hoàn toàn không hề để ý đến hai chị em nhà họ Lạc, cũng không quan tâm đến những lời uy hiếp lúc nãy của Lạc Uyển Linh, nhấc chân đi về phía phòng nghỉ.

Còn Lạc Uyển Linh thì nhận được tin Tổng giám đốc Phong của giải trí Đại Thiên cũng đến đây công tác, đúng lúc cũng sâp tới thời gian hạ cánh, cô đương nhiên muốn đi gặp mặt cô một lần, giả sử có thể tạo được mối quan hệ với công ty giải trí Đại Thiên, còn sợ Dương Vũ không nổi tiếng sao? Đến lúc đó, sẽ không cần để ý đến những nhân vật nhỏ như Mạn Nhu nữa.

Nhưng người của cô ta chỉ có thể hỏi thăm được đại khái tin tức, đợi đến khi cô ta chạy đến lối ra VIP, Phong Miên đã ngồi vào xe đi đến khách sạn rồi, hơn nữa cô còn đang gọi video nói chuyện với cô vợ yêu của mình.

Trên màn hình, cô mặc một chiếc váy màu xám tím thẳng tấp cao quý, đôi môi mỏng hơi mím lại, trong ánh mắt ẩn chứa sự dịu dàng rất rõ ràng.

"Bây giờ đã là buổi chiều rồi, chắc là hôm nay em không có cảnh quay nào đâu nhỉ?"

"Chắc là không." Mạn Nhu nhìn đồng hồ, quan tâm hỏi cô: "Còn chị thì sao, đi làm việc luôn à?"

Con ngươi Phong Miên dần trầm xuống: "Ngày hôm nay chắc chị sẽ về muộn, em không cần đợi chị, nghỉ ngơi sớm đi, nếu có thời gian chị sẽ qua đó thăm em."

Mạn Nhu không nghĩ nhiều ý nghĩa trong câu nói này, nàng gặt đầu, trước kia bọn họ quay lại đầy thì nàng đã cúp điện thoại.

Lạc Uyển Linh đã đi đón Lạc Phong và Dương Vũ, thế nhưng vẻ mặt của cô ta vẫn không vui: "Chỉ thiếu chút nữa là mình đã gặp được cô ấy rồi!"

"Chị, rốt cuộc chị đang đợi ai vậy? Vũ ngồi máy bay lâu, cần phải nghỉ ngơi, chúng ta trở về trước, còn người nào đó thì chị gọi điện thoại hẹn cô ta lần nữa, không được sao?"

"Em thì biết cái gì? Đó chính là Tổng giám đốc công ty giải trí Đại Thiên, chị căn bản không thể điều tra ra số điện thoại của cô ta." Lạc Uyển Linh lắc đầu nhìn Dương Vũ, nếu không phải vì thấy cô ta đang mang thai, sao cô có thể tiếp nhận một người em dâu chỉ biết nhõng nhẽo như vậy chứ.

Những lời lúc nãy chỉ là nói với Mạn Nhu, ở sâu trong lòng Lạc Uyển Linh vẫn cảm thấy Dương Vũ không bằng Mạn Nhu, nhưng chuyện đã đi đến bước này, coi như vì mặt mũi của nhà họ Lạc, cô không thể để cho Mạn Nhu tái xuất thành công.

Dương Vũ đứng bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ ung dung của Mạn Nhu, cơn tức ở trên đường vẫn chưa tiêu tan: "Chị Uyển Linh, em rất nhớ chị, tối nay em có thể đi tới chỗ chị không?"

Trong lòng chị Hy cười lạnh, cô ta cho rằng bản thân thật sự là vợ của Lạc Phong rồi sao? Thật đúng là đồ không biết xấu hổ.

Lạc Uyển Linh ra vẻ hiểu ý, nắm ta cô ta: "Đương nhiên là được, chị có rất nhiều chuyện muốn nói với em... Mạn Nhu, phòng khách sạn đã được đặt cho các cô rồi, cô một phòng, hai người bọn họ một phòng, có vấn đề gì không?"

Giống như ngay từ đầu đã không có ý định để Dương Vũ ở bên ngoài.

Nghe sự sắp xếp như vậy, Dương Vũ rất vui mừng: "Chị Uyển Linh, chị đối xử với em thật tốt, em không quen ngủ trên giường khách sạn."

Lạc Uyển Linh mỉm cười, nắm tay Dương Vũ, dù sao thì bây giờ bọn họ cũng chung một kẻ thù, đó chính là Mạn Nhu. Bất kỳ người nào gây bất lợi cho giải trí Huy Hoàng và Lạc Phong đều không thể ở lại trong giới showbiz này, lần này để cô thay mặt em trai cô trút giận. Chẳng qua chỉ là một Ảnh hậu đã hết thời, còn có thể làm gì chứ?

Nơi này chính là địa bàn của Lạc Uyển Linh cô, cô sẽ làm cho Mạn Nhu vĩnh viễn không thể tiến vào giới diễn viên nửa bước.

Mạn Nhu bình tĩnh gật đầu, cầm túi xách của mình lên: "Tôi biết rồi."

Ngoại trừ ba chữ này, nàng cũng không để ý đến bọn họ, trực tiếp dẫn chị Hy và Tiêu Dĩnh rời khỏi tầm mắt của mọi người.

"Chị Uyển Linh, chị xem cô ta thật quá đáng, lạnh lùng... Trên đường còn cố ý vứt bỏ chúng em, lợi dụng gia cảnh nhà họ Mạn, ngồi máy bay tư nhân!" Dương Vũ nhân cơ hội này, không ngừng lên tiếng tố cáo.

"Máy bay tư nhân?" Lạc Uyển Linh hơi thay đổi sắc mặt, thầm ghi nhớ chuyện này trong lòng: "Được rồi, các em cũng đã mệt rồi, chúng ta trở về rồi nói."

Mạn Nhu cũng không trực tiếp rời khỏi sân bay mà đứng ở cửa bãi đậu xe, ba phút sau, xe do Phong Miên phát tới vững vàng đỗ lại trước mặt bọn họ.

Tài xế là người dân bản địa, nói tiếng Anh rất lưu loát: "Cô Mạn, mời cô lên xe."

Mạn Nhu nhẹ nhàng mỉm cười đáp lại, bước những bước đi như một nữ hoàng.

Trên đường đi đến nơi ở, Tiêu Dĩnh nhận được một tin tức.

"Trợ lý của Lạc Uyển Linh đã mua chuộc người quay phim quay cho Mạn Nhu, muốn anh ta bỏ thuốc vào trong đồ uống của Mạn Nhu, đến giờ nghỉ sẽ động tay động chân với Mạn Nhu, sau đó sẽ quay video phát tán ra bên ngoài... Quả thật không phải là con người mà!"

Mạn Nhu quay đầu: "Sau đó thì sao?"

Lạc Uyển Linh đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm rồi, công ty làm ăn cũng khá tốt, tuyệt đối không thể chỉ dựa vào những thủ đoạn vặt vãnh này.

"Tìm thêm lý do để thay em thành người khác, truyền tin này vào trong nước, nói em là vì muốn nhanh nổi tiếng, ngay cả người quay phim cũng dụ dỗ, như vậy sẽ không có đạo diễn nổi tiếng nào tìm đến em nữa."

Chị Hy tức giận siết chặt điện thoại: "Cũng may Tiêu Dĩnh đã về phe chúng ta, nếu không thì.."

Sắc mặt Mạn Nhu thâm trầm, nàng biết chuyến đi lần này sẽ tràn đầy nguy hiểm, thế nhưng không ngờ thủ đoạn của cô ta lại dơ bẩn như vậy.

"Mạn Nhu, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?"

"Nếu như Dương Vũ đã tìm được nguồn viện trợ từ bên ngoài, vậy thì chúng ta cũng đi tìm." Nàng nói xong thì lấy điện thoại ra, nhìn vào những dãy số trong danh bạ, rơi vào trầm tư.

"Thế nhưng chúng ta có thể tìm ai đây? Việc quay chương trình thực tế lần này đều do một tay công ty Lạc Uyển Linh phụ trách, ngoại trừ tổ đạo diễn, toàn bộ những công nhân viên và trợ lý khác đều là người của cô ta." Tiêu Dĩnh rất muốn biết Mạn Nhu có át chủ bài gì, cũng rất muốn nhìn thấy mấy người Dương Vũ tức giận như thế nào khi thấy kế hoạch của bọn họ không thành công.

"Lúc trước khi nhận mấy bộ phim của đạo diễn quốc tế, em có quen biết một số người bạn, bây giờ đều đã là những ngôi sao lớn, đạo diễn lớn trong giới điện ảnh quốc tế rồi, em chỉ đang suy nghĩ, chỉ vì chút chuyện nhỏ này có đáng để phiền đến họ không?"

Sau khi xuống xe, Tiêu Dĩnh nhìn trang viên biệt thự ở trước mắt mà ngẩn ngơ: "Chúng ta ở đây sao?"

Cô biết Phong Miên giàu có, nhưng không ngờ cô lại giàu đến như vậy!

Ở nước ngoài mà có một trang viên như thế này, phải là người có danh tiếng đến chừng nào mới làm được, chị Hy ở bên cạnh phụ họa: "Đây mới thật sự kinh hỷ."

Phong Miên bước từ trên tầng xuống, giống quý tộc ở thế kỷ mười mấy, cô dừng bước trước mặt Mạn Nhu, nở nụ cười dịu dàng, nắm tay Mạn Nhu: "Chị vẫn luôn đợi em."

"Chẳng phải chị nói còn có chuyện phải làm, tối mới về được sao?" Mạn Nhu nghiêng đầu ôm cánh tay cô giống như làm nũng: "Chỉ có điều như vậy càng tốt, em có thể ở bên cạnh chị lâu hơn một chút."

"Cả đời này em phải luôn ở bên cạnh chị, không phải chỉ một đêm nay..."

Trọng điểm trong câu nói của cô hoàn toàn đặt vào chữ một đêm này, Mạn Nhu nở nụ cười quyến rũ, cùng Phong Miên sánh vai đi vào cánh cửa chính của biệt thự.

Tiếp sau đó có người giúp việc đi về phía chị Hy và Tiêu Dĩnh: "Cô chủ đã sắp xếp phòng cho hai cô rồi, mời hai người đi theo tôi."

"Không nghĩ tới ngay cả chúng ta cũng được đãi ngộ tốt như vậy!" Tiêu Dĩnh hâm mộ nói: "Mạn Nhu quá hạnh phúc rồi, mắt tên Lạc Phong kia đúng là bị mù mà."

"Đừng nhắc đến tên người đàn ông cặn bã đó ở đây, sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Mạn Nhu."

Chị Hy biết trong lòng Mạn Nhu hoàn toàn đã không còn bóng dáng của Lạc Phong nữa, thế nhưng khi nghe thấy cái tên mình chướng mắt, chắc chắn sẽ cảm thấy rất khó chịu.

Tiêu Dĩnh nghiêm túc gật đầu: "Qua ngày hôm nay, hành động của hai người bọn họ quá ngu ngốc, em sẽ không nhắc lại nữa."

Trong biệt thự, Mạn Nhu đang mặc đồ ngủ bằng lụa, ngồi trên thảm đọc tạp chí.

"Ăn cơm thôi." Phong Miên đặt thức ăn lên bàn trà, sau đó bế nàng ngồi lên ghế sôfa.

Khóe miệng Mạn Nhu nhếch lên vì động tác dịu dàng của cô: "Nếu như chị cứ nuông chiều em như vậy, sau này em sẽ càng coi trời bằng vung."

"Không sao, chị chính là muốn em coi trời bằng vung." Cô hôn lên trán nàng.

Hai người hưởng thụ khoảng thời gian ăn tối ngọt ngào trong phòng khách.

"Chị đã phái người đi điều tra, người tham gia việc quay chương trình lần này gần như đều là người của Lạc Uyển Linh, em cần chị làm gì không?"

Cô không can thiệp vào kế hoạch của Mạn Nhu, mỗi lần đều lắng nghe ý kiến của nàng, không hề giống một vị vua đứng đầu giới giải trí.

Ở trước mặt Mạn Nhu, cô chỉ là một người phụ nữ bình thường yêu thương vợ mình nhất.

"Cho dù công ty của Lạc Uyển Linh phụ trách việc quay, nhưng cũng sẽ có người phụ trách khác, ví dụ như tổng đạo diễn là ai..." Mạn Nhu nhìn về phía Phong Miên.

"Như em mong muốn, chị sẽ chuẩn bị mọi thứ thật tốt."

"Cảm ơn chồng yêu."

"Cảm ơn chị như thế nào?" Phong Miên mỉm cười với Mạn Nhu: "Chúng ta đều tắm rửa xong rồi..."

"Nhưng mà em vẫn chưa ăn cơm xong." Mạn Nhu chép miệng, cúi đầu mỉm cười.

Bên tai là tiếng nói tràn đầy tình tứ mê hoặc của Phong Miên: "Không sao, chị đợi em tiêu hóa xong rồi sẽ ăn em."

...

Lạc Uyển Linh đã sắp xếp xong người đối phó với Mạn Nhu, sau đó cúp máy, trở về bàn ăn.

Cô đã sắp xếp một nhà hàng có bầu không khí ấm áp ở gần đó nhất để chiêu đãi Dương Vũ cũng vì nể mặt Lạc Phong, mặc dù ở trong nước xảy ra nhiều vụ bê bối như vậy, thế nhưng dường như Lạc Uyển Linh không hề để tâm đến, điều này làm cho Dương Vũ cực kì vui vẻ.

Cho dù Mạn Nhu có diễn xuất tốt đến đâu, cô ta mãi mãi cũng không chiếm được Lạc Phong.

"Chị Uyển Linh, ngày hôm nay thật sự quá hả giận rồi." Dương Vũ cười híp mắt nói.

"Hả giận?" Lạc Uyển Linh nở nụ cười: "Em sẽ không cho rằng chị cố ý sắp xếp một bố cục lớn như vậy, để cho em và Mạn Nhu cùng nhau tham gia chương trình thực tê, là vì muốn giúp em hả giận chứ?"

"...Em!" Nụ cười trên khuôn mặt Dương Vũ dần dần rút đi, biết mình nói sai, cô vội vàng đổi giọng: "Mạn Nhu đã nhiều lần làm tổn thương Lạc Phong và công ty, em thật sự rất tức giận, cho nên mới không biết lựa lời mà nói. Chị Uyển Linh, chị đừng để bụng nhé."

Lạc Uyển Linh ho khan, đặt đũa xuống: "Vũ, bây giờ em đang mang thai con của Lạc Phong, cũng xem như là người một nhà với chúng ta rồi, em yên tâm, chuyện giữa em ấy với Mạn Nhu đã là quá khứ rồi, bây giờ chỉ có em mới là con dâu được nhà họ Lạc chúng ta thừa nhận, thế nhưng em phải nhớ kỹ, Mạn Nhu không phải là một người đơn giản như vậy, muốn hoàn toàn cắt đứt con đường phía trước của cô ta, chúng ta tuyệt đối không thể xem thường."

"Vậy... chúng ta phải làm như thế nào?"

Dương Vũ nghe thấy trong giọng nói của Lạc Uyển Linh tràn đầy bất mãn với Mạn Nhu, trong lòng cô lại dâng lên một tia hy vọng.

"Em cứ yên tâm quay chương trình, chị đã sắp xếp mọi thứ cho em, việc quay show lần này chỉ có thái độ của một người là chị không thể nào khống chế được, đó chính là tổng đạo diễn Nasha, chị đã sắp đặt một cái bẫy để cho Mạn Nhu mất mặt, sau đó sẽ dùng áp lực của dư luận buộc Mạn Nhu phải rút lui, cuối cùng ở trong chương trình thực tế này, chỉ còn lại một mình em là khuôn mặt châu Á xuất hiện trong đó."

"Thật không chị?" Dương Vũ vui vẻ nói.

"Ừ, em yên tâm, những sự sắp đặt này cũng vì giải thưởng Ảnh hậu mà em có thể nhận được vào tháng 10 này, chị và Lạc Phong sẽ ngăn cản Mạn Nhu tái xuất bằng mọi giá." Chỉ cần là chuyện mà Lạc Uyển Linh cô muốn làm thì không có chuyênn gì cô không thể làm được.

Ngược lại cô muốn xem, mấy năm không gặp, rốt cuộc Mạn Nhu có bản lĩnh bao nhiêu.

Ngày hôm sau chính là ngày gặp mặt tổ đạo diễn, bởi vì cuộc hợp tác truyền hình và điện ảnh mang tính quốc tế lần này, cho nên những người có mặt ở đây đều là diễn viên và đạo diễn vô cùng nổi tiếng ở trong nước và ngoài nước, đặc biệt là tổng đạo diễn Nasha, bà đã từng làm đạo diễn cho bộ phim tài liệu đạt được những giải thưởng lớn, lần này bà nhận đạo diễn cho chương trình thực tế lần này là vì nể mặt bên nhà đầu tư thôi.

Ở trước mặt bà, Lạc Uyển Linh căn bản không có chỗ lên tiếng, nếu như không phải vì thì trường Trung Quốc cần hai nữ diễn viên Trung tham gia, đúng lúc Lạc Uyển Linh nắm bắt được tin tức nhanh chóng, đi trước một bước nói chuyện hợp tác với bọn họ, thì cô ta cũng sẽ không có cơ hội như thế này.

Chương trình thực tế lần này có không giống với những chương trình thực tế gây cười khác, mục đích của chương trình thực tế lần này chính là quay trạng thái các diễn viên ở hậu trường trước khi lên sân khấu, cũng lắp đặt rất nhiều cửa ải đặc biệt, chỉ dựa vào một diễn viên hạng ba như Dương Vũ, căn bản không có tư cách để được chọn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.