Cô Vợ Ảnh Hậu

Chương 46: Ngạc Nhiên Vui Mừng




Nhìn dáng vẻ đó của cô ta, Lạc Phong đành bước đến an ủi: "Em đừng khóc nữa, vừa nãy là anh nặng lời, nhưng em hãy suy nghĩ thật kỹ, mỗi sắp xếp của anh đều là vì em, vì con của chúng ta. Em đừng ngốc nữa, trong lòng anh làm sao có thể có người thứ hai chứ, trong lòng anh chỉ có em thôi."

"Chỉ là, em không được càn quấy như vậy nữa."

Lạc Phong ý vị sâu xa liếc nhìn trợ lý của Dương Vũ đang đứng bên cạnh: "Chăm sóc Vũ thật tốt, nếu còn để xảy ra chuyện như vậy nữa thì cô lập tức từ chức cho tôi."

Lạc Phong rời đi rồi, Dương Vũ nghiên chặt răng.

Thấy ánh mắt cô ta lóe lên vẻ âm độc, trợ lý bên cạnh không dám hé răng nói nửa lời.

"Dựa vào cái danh hiệu ảnh hậu cũ nát mà cũng dám tranh với tôi à? Tôi sẽ khiến cô ta hoàn toàn biến mất khỏi showbiz."

Một nơi khác, chị Hy đang cùng Mạn Nhu chuẩn bị chụp hình quảng cáo sản phẩm. Nhiều năm như vậy, hai người vẫn luôn phối hợp ăn ý, mật thiết.

"Nghĩ lại chuyện vừa rồi, trong lòng chị cảm thấy rất sảng khoái, mặt Dương Vũ tái mét, đoán chừng bây giờ cô ta đang ôm Lạc Phong mà khóc đấy." Chị Hy vui vẻ cười lớn, rồi thở dài nói: "Rốt cuộc chị đã nhịn được đến ngày này, Mạn Nhu, chị vui thay cho em."

Tiêu Dĩnh bên cạnh phụ họa theo: "Không sai, vừa nãy quá khí thế!"

"Em chỉ làm những việc mà em cho là đúng thôi. Những năm qua, không phải em nhẫn nhịn mà là cảm thấy không cần thiết làm như thế. Bây giờ em đã có lý do để tiếp tục kiên trì, nên em sẽ không từ bỏ, em sẽ dùng thực lực bản thân để đứng vững."

Biệt thự Lan Đình.

Mạn Nhu nằm cuộn trong lòng Phong Miên xem tạp chí, bị tóc cô khẽ cọ vào mặt, nàng trầm giọng hừ một tiếng: "Đường đường tổng giám đốc tập đoàn Đại Thiên, sao lại lôi thôi đến mức tóc lên hết mặt em rồi chứ?"

"Chị tưởng em thích kiểu người phụ nữ phong trần một chút." Cô làm bộ sờ lên tóc, cố ý lấy thêm tóc vào mặt Mạn Nhu: "Như thế này chẳng phải rất đặc biệt sao?"

Bị cô chọc cười, Mạn Nhu buông tạp chí xuống, quay người ôm chặt cô, hai người cuộn nằm trên ghế sofa, vô cùng thoải mái.

"Thích, cho dù chị có dáng vẻ gì em đều thích."

"Thật sao?" cô đưa tay khẽ nâng cằm Mạn Nhu: "Nhưng em sắp phải đi xa một tuần, chị sẽ chăn đơn gối chiếc, nếu... chị cô đơn mà không nhịn được thì phải làm sao bây giờ?"

"chị đang thầm ra ý cho em phải không?" Mạn Nhu híp mắt lại, tỏ vẻ nguy hiểm: "Đã như vậy, em đành phải đóng gói chị mang theo thôi."

"chị cầu còn không được."

Phong Miên cười, ôm nàng chặt hơn.

"Miên, em sẽ rất nhớ chị." Mạn Nhu dựa vào lồng ngực cô, thấp giọng nói.

Dù đến giờ hai người mới kết hôn chưa lâu, nhưng nàng đã quen ở cùng cô, quen lúc nào cũng nhìn thấy bóng dáng cô trong nhà, cảm giác an toàn này không ai có thể mang đến cho nàng.

Nàng đã bắt đầu ỷ lại vào Phong Miên rồi.

"Hay là em nhắm mắt lại đi, nhớ thật kỹ dáng vẻ của chị." Cô khẽ nói rồi kéo tay Mạn Nhu đưa lên mặt mình.

Bàn tay nàng mềm mại, trắng nõn, chậm rãi sờ từng ngũ quan trên mặt Phong Miên, khắc sâu cảm giác đó trong lòng.

"Miên, em sẽ mãi không quên giây phút hạnh phúc này."

Sáng hôm sau, Chị Hy và Tiêu Dĩnh đã tới đón Mạn Nhu từ sớm.

Nhìn thấy biệt thự xa hoa như thế, Tiêu Dĩnh không khỏi khiếp sợ: "Đã sớm nghe nói Mạn Nhu là con gái lớn nhà họ Mạn, bối cảnh hùng hậu, không ngờ..."

"Em ở đây đợi một chút, chị đi giúp Mạn Nhu xách đồ, nếu trong xe không có ai, bảo vệ sẽ đến hỏi."

Dặn dò xong, chị Hy đi vào biệt thự.

Phong Miên từ đối diện đi tới. Dù cô mặc áo sơ mi màu xám đơn giản và quần vải, nhưng vẫn khó che giấu khí chất vương giả trên người cô. Cô thân mật kéo tay Mạn Nhu: "Hãy chăm sóc cô ấy thật tốt, hành lý tôi đã phải người đưa đến sân bay rồi."

"Tổng giám đốc Phong, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Mạn Nhu."

Chị Hy vừa cười vừa nghĩ, cô vợ nhỏ của cô không yếu đuối như vẻ bề ngoài đầu, sau này, chắc chắn cô sẽ bị nàng ấy bắt nạt.

Nhưng cô không dám nói lời này với Phong Miên.

Hai người một trước một sau ra khỏi biệt thự, cùng Tiêu Dĩnh lái xe rời đi.

Phong Miên đứng trên ban công tầng hai, dặn dò cấp dưới: "Chuẩn bị một chút, tôi muốn tặng cô ấy một niềm vui bất ngờ."

"Vâng, Tổng giám đốc Phong." Trợ lý đáp lời, rồi lập tức đi làm.

Một giờ sau, mọi người đang ở sân bay, chờ Dương Vũ đang lững thững tới muộn.

Chỉ thấy cô ta đi giày cao gót, mặc váy màu hồng, giống hệt một con gà tây kiêu căng. Vì muốn nổi bật, đúng là chuyện gì cô ta cũng dám làm.

"Lạc Phong, em đến rồi."

Dương Vũ cười nhào vào ngực Lạc Phong, cô ta đắc ý hừ một tiếng, khoác chặt cánh tay Lạc Phong.

"Người đã đến đủ rồi, lên đường thôi."

Lạc Phong sách vali hành lý lên, lại nhìn thấy Mạn Nhu không có hành lý, mà hành lý của chị Hy và Tiêu Dĩnh cũng không nhiều, lông mày anh ta hơi nhíu lại: "Mạn Nhu, không phải cô lại muốn..."

"Lạc Phong, anh quan tâm cô ta làm gì?" Cô ta không thích ánh mắt Lạc Phong nhìn Mạn Nhu, hai người đó chỉ nói với nhau một câu thôi cũng sẽ khiến cô ta cảm thấy không thoải mái.

Lúc này, sáu vệ sĩ cao lớn, mặc âu phục bước nhanh đến trước mặt Mạn Nhu: "Hành lý của cô đã được đưa lên máy bay trước rồi, cửa kiểm tra an ninh ở phía Đông, mời cô đi bên này."

Không đợi Mạn Nhu lên tiếng, Dương Vũ cười tủm tỉm nũng nịu với Lạc Phong: "Lạc Phong, đây là anh sắp xếp cho em sao, quá tốt rồi, bằng không ở trên máy bay gặp phải fan hâm mộ thì phải làm sao, anh đúng là chu đáo, chúng ta đi thôi."

Cô ta thích nhất được mọi người vây xung quanh, nên lập tức tỏ vẻ vô cùng kiêu ngạo.

Lạc Phong lắc đầu, kéo cô ta lại: "Không phải anh sắp xếp."

"Được." Mạn Nhu bình tĩnh lên tiếng. Cô không hề nhìn họ, đeo kính râm lên, rồi dẫn Chị Hy và Tiêu Dĩnh đi.

Dương Vũ tức giận dậm chân: "Cô ta."

"Mạn Nhu không phải người như vậy, có thể là nhà họ Mạn sắp xếp, đi thôi". Lạc Phong ý tứ sâu xa nhìn theo bóng lưng Mạn Nhu, lo lắng trong lòng dần dần tăng lên.

Mấy ngày nay, Mạn Nhu thay đổi thực sự quá lớn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh ta lúc nào cũng như người trên mây. Dương Vũ thì càng ghen tị ra mặt, cho rằng Lạc Phong quan tâm tới thái độ của Mạn Nhu với anh ta, có cơ hội là lấy cớ trút giận.

Tiến vào cabin, cô ta phát hiện không thấy bóng dáng Mạn Nhu đầu: "Cô ta đâu?"

Dương Vũ chỉ vào một cô tiếp viên hàng không, vênh váo tự đắc hỏi.

Căn cứ tôn chỉ phục vụ, tiếp viên hàng không dịu dàng trả lời: "Hành trình của vị khách này tạm thời có thay đổi, cô ấy đã hủy bỏ chuyến này rồi."

"Cái gì?" Lạc Phong vội bấm điện thoại cho Mạn Nhu, lại là chị Hy nghe điện: "Các cô hủy bỏ chuyến bay rồi sao? Chuyện lớn như thế sao lại có thể tự tiện quyết định? Nếu Mạn Nhu dám hủy lần quay này, tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta, cô ta ở đâu?"

Anh ta tưởng Mạn Nhu chỉ đi lối đi đặc biệt, không ngờ nàng lại không lên máy bay.

Nếu nàng giở quẻ, chẳng phải sẽ khiến giải trí Huy Hoàng bọn họ mất hết thể diện sao.

"Tổng giám đốc Lạc, anh yên tâm, Mạn Nhu chỉ ngồi máy bay riêng thôi, hơn nữa sẽ đến sớm hơn mọi người một tiếng."

Vẻ mặt Lạc Phong rất khó coi: "Cô ta không hài lòng với khoang thương gia mà công ty sắp xếp sao?"

Trên thực tế, mới đầu họ cũng muốn đặt trước khoang hạng nhất, nhưng mà không đặt được.

"Cũng không phải, nhưng bây giờ danh tiếng của Mạn Nhu càng ngày càng lớn, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, làm sao tham gia quay chương trình thực tế được, đúng không?" Nói xong chị Hy cũng cúp luôn điện thoại, căn bản không cho Lạc Phong cơ hội phản ứng.

Tiêu Dĩnh ở bên cạnh mở to mắt, đây là lần đầu tiên cô được hưởng đãi ngộ như vậy, chuyên cơ, vệ sĩ, còn thêm đồ vật xa hoa trong cabin: "Chị Hy, nhà họ Mạn có thực lực như thế sao Mạn Nhu còn muốn làm nghệ sỹ?"

Làm nghề này, cô rất rõ nhiều thiên kim tiểu thư chỉ là vui chơi thôi, nên gia đình đầu tư để họ diễn chơi. Mà diễn viên có thực lực, bối cảnh lại lợi hại như Mạn Nhu, nếu không phải bị Lạc Phong làm trì hoãn mấy năm, thì danh tiếng cô ấy đã vươn xa hơn trong giới nghệ sĩ rồi.

"Chuyện này... đúng là nhà họ Mạn rất có thực lực, nhưng hôm nay những thứ này..."

Chị Hy vừa nói được nửa câu, cửa cabin được mở ra, Phong Miên toàn thân dát đầy hàng hiệu cao cấp đi đến, đôi mắt đen sắc lạnh, vẻ kiêu ngạo trên gương mặt xinh đẹp như có như không, quanh người tản ra khí thế lạnh lùng, nhưng khi nhìn thấy Mạn Nhu, sự kiêu ngạo lập tức mất đi, môi mỏng nhếch lên mỉm cười, cô đi tới nắm tay Mạn Nhu: "Em ăn cơm trưa chưa?"

Giọng điệu quen thuộc và thái độ thân mật như thế, hai người đứng cạnh nhau đẹp như một bức tranh.

"Chưa, em đang chờ chị, em biết chị sẽ đến." Mạn Nhu khoác tay lên tay cô, hai người cùng sóng bước đi vào phía sau cabin.

Họ luôn là người hiểu tâm ý đối phương nhất.

Nhìn hành động thân mật của họ, Tiêu Dĩnh bối rối.

Cô không hoa mắt nhận lầm chứ, người phụ nữ vừa nãy hình như là tổng giám đốc của giải trí Đại Thiên. Người phụ nữ quyền lực nhất giới showbiz.

Không ngờ cô có cơ hội được nhìn thấy cô ấy ở khoảng cách gần như vậy, hơn nữa quan hệ giữa cô ấy và Mạn Nhu hình như không bình thường: "Chị Hy, chị véo em một cái, không phải em đang nằm mơ chứ? Vừa rồi là... Phong... Miên sao?"

"Chị không cần véo em, không phải em đang nằm mơ đâu, hôm nay tất cả đều là do cô ấy sắp xếp cho Mạn Nhu, hai chúng ta chỉ hưởng sái mà thôi." Chị Hy giải thích.

Tiêu Dĩnh bỗng nhiên nghĩ tới điều gì: "Chẳng lẽ ngay cả Phong Miên cũng bị quy phục dưới váy Mạn Nhu, muốn theo đuổi cô ấy sao?"

"Chính xác mà nói, cô ấy đang cưng chiều vợ mình."

Một câu khiến đầu óc Tiêu Dĩnh trống rỗng, lỗ tai ù đi, nghệ sĩ mà Lạc Phong để cô phụ trách lại là phu nhân tổng giám đốc của giải trí Đại Thiên.

Hơn nữa họ lại còn để cho cô giám sát nàng ấy, cản trở con đường tái xuất của nàng ấy.

Trời ạ, có lầm hay không, người phụ nữ của Phong Miên muốn đóng phim chẳng phải chỉ cần một câu nói thôi sao... Ở trước mặt đế quốc giải trí như Đại Thiên, giải trí Huy Hoàng căn bản chẳng là gì cả.

"Dương Vũ còn luôn lo lắng Mạn Nhu sẽ tái hợp với Lạc Phong?" Tiêu Dĩnh họ khan hai tiếng, hai người này căn bản không thể so sánh với nhau, nếu Dương Vũ biết thân phận của Mạn Nhu bây giờ, đại khái sẽ ghen tị đến ngất đi.

Chị Hy nín cười: "Chị cũng chờ ngày mọi việc công khai, muốn nhìn vẻ mặt họ một chút."

Cô chú ý tới ánh mắt Tiêu Dĩnh, nhìn bốn phía một chút.

"Khi Lạc Phong chạy theo Dương Vũ, Mạn Nhu tổn thương rất sâu sắc. Lúc đi đến ủy ban cô ấy đã gặp được Phong Miên, hai người họ hợp nhau nên đã đăng ký kết hôn ngay cùng ngày, nhưng Mạn Nhu tạm thời không muốn công khai chuyện này. Hôm nay em được đưa lên chuyến bay này, cũng đủ chứng minh Mạn Nhu tin tưởng em, hi vọng em suy nghĩ kỹ một chút, xem rốt cuộc nên đứng về phía nào."

Chị Hy ý tứ sâu xa, vỗ vỗ bả vai Tiêu Dĩnh, rồi đi xem lịch trình quay phim lần này. Đám người Lạc Phong đã không nể mặt Mạn Nhu, không cho nàng cơ hội tái xuất, lần này ra ngoài quay chắc chắn sẽ gặp khó khăn trùng trùng, thân là trợ lý Mạn Nhu tin tưởng nhất, cô nhất định phải nắm bắt thời cơ.

Tiêu Dĩnh đứng sững ở đó thật lâu, rồi mới đi đến bên cạnh chị Hy: "Chị Hy, em biết mình nên làm như thế nào, sau này mặc kệ xảy ra chuyện gì, em đều sẽ ủng hộ Mạn Nhu, xin chị hãy tin tưởng em."

Chị Hy hờ hững ừ một tiếng, không nói gì, chỉ giao một tư liệu khác cho cô.

Tiêu Dĩnh vội vàng nhận lấy, hai người bận tối mắt tối mũi.

Ở chỗ ngồi riêng biệt phía trước, Mạn Nhu nép vào cánh tay Phong Miên, nàng rõ ràng hơn bất cứ ai, lúc này thời gian họ ở bên nhau ít ỏi đến mức nào: "Thật ra em có thể chăm sóc tốt bản thân."

"Chị không nỡ xa em, huống hồ, du lịch thế này rất có ý nghĩa." Phong Miên nâng cằm nàng lên, hôn nhẹ.

" Miên..." Mạn Nhu dịu dàng hôn lại.

Nếm được mùi vị ngọt ngào của Mạn Nhu, Phong Miên buông ra: "Sau khi tới sẽ có rất nhiều việc phải làm, em ngủ trước một lát đi."

"Vì đi theo giúp em, chị đã gác lại bao nhiêu công việc?" Mạn Nhu hỏi cô.

"Chị cũng là tiện đường đi công tác... em yên tâm đi." cô nhẹ giọng an ủi. Vì nàng, có làm gì cô cũng can tâm tình nguyện.

Mà trên một máy bay khác, Dương Vũ hết sức tức giận. Cô ta không ngừng nổi cáu với tiếp viên hàng không, kéo theo sự chú ý của không ít hành khách.

"Được rồi, đừng làm khó các cô ấy nữa, sắp hạ cánh rồi, em hãy yên tĩnh một chút đi." Lạc Phong cố gắng kéo cô ta: "Ngộ nhỡ có người nhận ra em..."

Vừa dứt lời, đã nghe thấy có người kêu lên.

"Đây không phải là Dương Vũ sao?"

"Ai? Ngôi sao nữ hạng ba làm người thứ ba đó phải không?"

Mọi người lập tức nhìn về hướng này, còn có người giơ điện thoại lên chụp ảnh, Dương Vũ vừa tức vừa buồn bực: "Đều tại anh, tại sao em không thể ngồi máy bay riêng chứ? Em đang mang thai, còn phải ngồi cùng những người này ở khoang thương gia."

"..." Lạc Phong bị cô ta trách mắng một trận, tâm trạng cũng không tốt lắm, anh ta ghi món nợ này lên đầu Mạn Nhu.

Khi đi cùng anh ta, có khi nào Mạn Nhu rêu rao như thế đâu? Xem ra nàng cố ý muốn để anh ta chú ý tới nàng, muốn tìm thời gian tâm sự.

Mạn Nhu và Phong Miên đến sớm một tiếng, Chị Hy và Tiêu Dĩnh đều cảm thấy hết sức nhẹ nhõm, dù làm thêm trong quá trình bay, nhưng không có ai làm phiền các cô, mọi việc tiến hành vô cùng thuận lợi.

Ngược lại người của Lạc Uyển Linh - chị gái của Lạc Phong phái tới sốt ruột đến đỏ mắt. Khi thấy Mạn Nhu một thân một mình dẫn theo trợ lý và người đại diện xuất hiện, trong lòng Lạc Uyển Linh hơi hồi hộp, chẳng lẽ mánh khóe đã bị Mạn Nhu nhìn ra, nàng xuất hiện sớm là có ý gì?

Trong lòng đủ loại lo nghĩ, cô ta đi về phía Mạn Nhu.

"Mạn Nhu, đã lâu không gặp" vóc người cô ta cao gầy, mặc một bộ váy vest kẻ caro đen trắng. Lạc Uyển Linh từng là người mẫu quốc tế, dáng người vẫn rất thướt tha, lời nói cử chỉ đều lộ vẻ kiêu kỳ.

Thoạt nhìn, khí thế Mạn Nhu bị áp chế.

Nhưng cách đối nhân xử thế của Mạn Nhu dịu dàng như nước, nàng vẫn đeo kính râm, chẳng thèm để ý đến Lạc Uyển Linh, sau khi bình tĩnh ừ một tiếng thì không nói thêm gì nữa, phản ứng như vậy khiến Lạc Uyển Linh không nhìn thấu ý nghĩ của nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.