Cô Vợ Ảnh Hậu

Chương 142: Vô Cùng Sủng Vợ




Vừa đóng cửa lại, chị Hy liền kích động vỗ tay hô to sảng khoái, nghĩ đên bộ dạng mất mặt vừa rồi của Tăng Giai Ninh, cuối cùng cục tức trong lòng cô cũng trôi xuống.

Mạn Nhu yên tĩnh ngồi trên ghế trang điểm, nói với chị Hy: "Được rồi, đừng cười nữa, đến giúp em đi."

"Mạn Nhu, bây giờ chị càng chờ mong đến buổi dạ tiệc đêm nay! Nhất định sẽ vô cùng đặc sắc!"

Mạn Nhu nhìn chị Hy qua gương, trừng mắt nhìn: "Chị không sợ cô ta gây chuyện đánh người sao?"

"Chị sợ cô ta sao? Bây giờ chị cũng là người có bạn trai nhé!" Chị Hy cười hí hí, lấy điện thoại di động ra cho Mạn Nhu nhìn, trên màn hình là ảnh chụp chung của cô và Trần Viễn.

"Sau khi được tình yêu tưới tắm, chị ngày càng xinh đẹp."

Chị Hy chép miệng, cúi đầu nhìn eo của mình thở dài: "Tuần sau chị nhất định ăn bữa ăn dinh dưỡng giảm béo cùng em, gần đây Trần Viễn luôn mang chị đi ăn ngon, chị cảm thấy chị lại tăng cân rồi."

"Trên thế giới này, không có nữ minh tinh nào biếи ŧɦái hơn em, chỉ ăn những thứ kia, làm sao no được chứ!" Chị Hy thở dài: "Không nói chuyện này nữa, chị xuống lầu xem Trần Viễn mang lễ phục đến chưa, thật mong chờ nhìn dáng vẻ em khi mặc bộ lễ phục kia vào."

"Chị muốn xem em mặc lễ phục, hay là muốn nhìn thấy Trần Viễn?"

Chị Hy làm mặt quỷ, sau khi xuống lầu lấy lễ phục liền cầm lên phòng hóa trang, mở ra hộp quà màu xám hồng tinh xảo, nhìn thấy bộ lễ phục cao cấp được đặt làm riêng, kinh ngạc oa lên một tiếng.

Ngay sau đó lên mạng tra giá bộ lễ phục này một chút, không có giá cả chính xác, nhưng đếm không hết số không trên giá cả dự đoán khiến chị Hy ngã ngồi trên ghế sofa.

"Mạn Nhu, lễ phục này là đồ đặt theo yêu cầu của ElieQueen, toàn thế giới chỉ có một bộ..."

Chị Hy không còn dám tùy tiện chạm vào nữa, cẩn thận đặt lễ phục xuống, mỗi một chiếc cúc trên chiếc váy đều có giá trị không nhỏ.

Chị còn không cẩn thận nhìn vào tấm thiệp: "Tặng: Vợ yêu."

"Không thể nào, đây là Boss mua sao?"

Chị Hy cũng bị dọa cho hít thở không thông, Boss đã sủng vợ đến mức độ này rồi sao? Tương lai sau này của Đại Thiên thật khiến người ta lo lắng.

Sở dĩ chị Hy khiếp sợ như vậy là vì cùng là ngôi sao mặc lễ phục xa xỉ đi trên thảm đỏ, phần lớn đều là đồ do thương hiệu đó tài trợ, làm đại sứ hình tượng cho thương hiệu đó, cho dù là siêu cấp ngôi sao điện ảnh nổi tiếng lẫy lừng trên quốc tế cũng chưa chắc sẽ thật sự bỏ tiền mua lễ phục may theo yêu cầu, mà còn là nhãn hiệu đứng đầu thế giới như thế này.

Chị Hy lại hít thở sâu lần nữa khôi phục nhịp tim của mình.

Mạn Nhu đã trang điểm xong, nàng đứng dậy cầm lễ phục lên, toàn thân lễ phục được cắt may vô cùng lưu loát, phối hợp với thiết kế lộ nửa lưng và ống tay dài bằng lụa mỏng, làn váy phía dưới là một bầu trời đêm màu lam đậm, trên tầng vải mỏng là những viên kim cương tô điểm giống như những ngôi sao đang tỏa ra ánh sáng lung linh.

"Quá đẹp..." Chị Hy cảm thán nói: "Em mau mặc vào đi!"

"Mặc bộ lễ phục này áp lực thật lớn." Mạn Nhu cũng rát thích, nhưng nếu thật sự phải mặc, nàng lại cảm thấy không nên mặc vào hoàn cảnh như đêm nay, mà ngay phía dưới chiếc hộp vẫn còn để một bộ trang phục.

Cộng thêm một tấm thiệp: "Bà xã, bộ lễ phục kia sau này sẽ mặc vào trường hợp đặc biệt, đêm nay khiến em phải chịu uất ức mặc bộ trang phục phía dưới này, làm trợ lý đặc biệt của chị."

Mạn Nhu lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, sau khi nàng bảo chị Hy cất kỹ bộ lễ phục thì cầm bộ trang phục này lên.

Lúc này, Phong Miên gọi điện thoại đến: "Quần áo được đưa đến rồi chứ?"

"Ừ, đều đưa đến cả hai bộ rồi." Mạn Nhu mỉm cười trả lời: "Chị đang bận sao?"

Nghĩ đến Mạn Nhu đã nhìn thấy bộ lễ phục kia, tâm trạng Phong Miên vui vẻ, cô ta tin rằng Mạn Nhu sẽ hiểu được dụng ý mà cô ta đặc biệt chuẩn bị hai bộ quần áo này: "Vừa mới họp xong, đêm nay làm trợ lý đặc biệt của chị, khiến em uất ức rồi."

Xem ra cô đã tính xong.

Là tổng giám đốc của tập đoàn Đại Thiên, dùng thân phận này xuất hiện cũng không có nghĩa là đứng về phía Tăng Giai Ninh kia, cô ta muốn Mạn Nhu làm trợ lý đặc biệt của cô ta, luôn luôn đứng cạnh cô ta.

"Em sẽ cất kỹ bộ lễ phục, tối nay gặp."

Chị Hy thấy nàng cúp điện thoại, thở dài, vừa cầm lên bộ trang phục công sở kia lên là phẳng, vừa nói: "Bộ lễ phục kia để đó không mặc, lại mặc cái này? Hai người các ngươi đang làm chuyện gì bí mật!"

Bộ trang phục công sở này cũng là của ElieQueen, là một bộ váy công sở màu trắng pha xanh lam, không nổi bật mà rất phổ biến.

Mạn Nhu chỉ cười mà không nói, cô bắt đầu chờ mong đến đêm nay, Phong Miên để nàng làm trợ lý đặc biệt cho cô, cũng chính là phải làm việc của Trần Viễn, chuyện mà Trần Viễn không dám làm, nàng dám.

Nhìn nét chữ xinh đẹp mạnh mẽ cứng cáp bên trên tấm thiệp kia, hai má của nàng hơi phiếm hồng, ánh mắt rơi lên hai chữ bà xã, cánh môi khẽ nhếch lên cười.

Nàng thích cách xưng hô này, nhất là khi Phong Miên gọi nàng như vậy.

Chị Hy không biết bọn nàng định làm gì, chị chỉ biết nếu như Mạn Nhu xuất hiện như vậy, nhất định sẽ bị Tăng Giai Ninh cười.

Hay là nói, Boss định để Mạn Nhu chịu ủy khuất?

Vừa là xong quần áo, chuông điện thoại reo lên, là Trần Viễn gọi đến: "Chuẩn bị sao rồi?"

"Sắp xong rồi, Mạn Nhu cũng trang điểm xong rồi, sao vậy?"

"Vậy em ra ngoài đi, buổi tối chúng ta cùng đi ăn."

Chị Hy không hiểu gì: "Anh vẫn chưa đi sao? Đêm nay anh không cần đi cùng Boss dự tiệc cuối năm sao? Nhưng mà, em muốn ở lại cùng Mạn Nhu."

"Đêm nay có tổng giám đốc bên cạnh, em cũng không cần đi theo mợ chủ, đi gặp cha mẹ anh với anh, họ đã đến sân bay rồi."

"Cái gì!" Chị Hy cầm điện thoại, khiếp sợ nhìn chính mình trong gương: "Chuyện như thế này anh nên nói sớm với em chứ, bây giờ em như thế này, em... sao em dám đi!"

"Chỉ là gặp mặt một lần...."

Chị Hy không hề nghĩ ngợi liền cúp điện thoại, lần đầu tiên cô thấy hơi tức giận. Ở trong mắt cô việc gặp cha mẹ căn bản không phải chuyện nhỏ, mà Trần Viễn lại sắp xếp như vậy, khiến cô cảm thấy anh ta là bị người trong nhà ép kết hôn, vì vậy mới ở bên cô, nếu không vì sao gọi cha mẹ mình đến vào lúc này?

"Sao vậy?" Mạn Nhu thấy sắc mặt của chị Hy không tốt lắm hỏi.

"Trần Viễn nói anh ấy vẫn đang ở bãi đỗ xe chưa đi, buổi tối muốn dẫn chị đi gặp cha mẹ anh ấy! Anh ấy căn bản không nói chuyện này với chị, em kết hôn với Boss lâu như vậy rồi, cô ấy cũng chưa từng ép em đi gặp cha mẹ, bây giờ chị hoàn toàn không biết phài làm như thế nào..."

"Vậy chị nghĩ sao? Không muốn gặp?"

"Ừ, tạm thời không muốn gặp." Chị Hy buồn rầu lắc đầu: "Chị sợ nhất loại tình huống này, bây giờ bọn chị vẫn đang trong thời gian yêu đương cuồng nhiệt, tại sao phải kéo những vấn đề thực tế đó vào, chị cảm thấy hơi sợ."

Nói cho cùng, chị Hy vẫn là bị lòng tự ti quấy phá.

Mạn Nhu vỗ vỗ bờ vai cô nói: "Vậy hãy nói suy nghĩ của chị cho Trần Viễn, từ từ là được rồi."

Chị Hy gật đầu, khi định gọi điện cho Trần Viễn, anh ta đã gọi đến trước: "Cha mẹ anh đến nhà cậu, tối nay chỉ hai chúng ta ăn cơm, anh không biết em chưa chuẩn bị xong, là anh quá gấp."

Chị Hy: "Em..."

"Cha mẹ anh rất tốt, anh tin tưởng mọi người có thể thân thuộc với nhau, đối với anh mà nói, nói chuyện yêu đương chỉ có một kết quả, chính là kết hôn."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.