Cô Vợ Ảnh Hậu

Chương 101: Chúng Ta Công Khai Đi




Mạn Nhu để chị Hy lấy danh nghĩa của mình công bố nàng sẽ rời Giải trí Huy Hoàng và đồng thời cũng công bố hợp đồng ký kết giữa nàng và công ty ra ngoài. Chuyện này khiến cho các thành viên hội đồng quản trị của Giải trí Huy Hoàng hết sức bất mãn. Bọn họ cảm thấy Lạc Phong đã rút khỏi vị trí Tổng giám đốc, Dương Vũ cũng rời khỏi Giải trí Huy Hoàng, mà lúc này nếu như Mạn Nhu đi, chính là chối bỏ công lao đào tạo, bồi dưỡng của Giải trí Huy Hoàng đối với nàng bao nhiêu năm qua. Thế nhưng Mạn Nhu đã đăng một tin nhắn trực tiếp ở trên Weibo phát biểu một câu: "Sau bao nhiêu năm cố gắng nỗ lực, rất tiếc là không có được sự tin tưởng cùng thấu hiểu, đây là thời điểm nên rời đi."

Dân cư mạng để lại rất nhiều bình luận bên dưới: "Tốt lắm, đã sớm nên rời Huy Hoàng từ lâu rồi!", "Mạn Nhu, chúng tôi ủng hộ cô, con đường nghệ thuật của cô sau này chắc chắn ngày càng thêm mở rộng." Còn có fan hâm mộ Mạn Nhu liệt kê ra các vai diễn phim truyền hình của cô từ khi ra mắt đến nay, cho đến khi ký kết hợp đồng cùng Giả trí Huy Hoàng, các kịch bản của Mạn Nhu đều rất tinh tế, mặc dù không phải là sản phẩm lớn có thể tạo được tiếng vang nhưng đều nhận được phản hồi rất tốt. Tuy nhiên từ khi nàng vào Giải trí Huy Hoàng, Mạn Nhu gần như không có tiếng tăm gì, nàng nhận tổng cộng hai bộ phim, và xếp hạng đều rất thấp. Có thể thấy Mạn Nhu không được sự nâng đỡ của Huy Hoàng. So với hiệu quả và lợi ích mà nàng mang lại cho Huy Hoàng thì Huy Hoàng làm vậy quả thực không được tử tế. Bởi vì làn sóng trên mạng xã hội quá lớn, cùng với thái độ cứng rắn của Mạn Nhu, Huy Hoàng không làm cách nào khác đành phải để nàng rời đi.

Sau khi Mạn Nhu cùng Giải trí Huy Hoàng chính thức chấm dứt hợp đồng, nhiều công ty tìm đến nàng mời về làm việc nhưng Mạn Nhu đều không đồng ý, sau việc của Dương Vũ nàng không muốn tiếp tục như vậy nữa nàng muốn gần cô hơn nên đã thay đổi quyết định sẽ ký hợp đồng với Đại Thiên. Chuyên tâm rèn luyện lời kịch cùng kịch bản, muốn tăng lên năng lực diễn xuất của mình. Đồng thời, bộ phim tài liệu tên là « Điệp ảnh » của Mạn Nhu cũng sắp công chiếu, là bộ phim tài liệu nhận được nhiều sự chú ý trong những năm gần đây, hơn nữa được đạo diễn Lý Hải làm đạo diễn, phim vừa chiếu, doanh thu phòng vé bán cực kỳ tốt. Mặc dù phim tài liệu so với phim thương mại mang lại hiệu quả kinh tế thấp hơn, nhưng bởi vì kịch bản cũng như diễn viên đều rất xuất chúng, trong mấy ngày ngắn ngủi doanh thu đã vượt quá trăm triệu, đối với một bộ phim tài liệu thì đây là điều cực kỳ thành công. Mà trong các diễn viên tham gia bộ phim, biểu hiện của Mạn Nhu được người xem vô cùng yêu thích, khiến cho mọi người thấy khả năng của nàng.

Cửa bị người đẩy ra, Phong Miên mặc áo gió màu nâu bước nhanh đến, trong tay còn cầm một bó hoa tươi, đương nhiên là tặng cho Mạn Nhu.

" Đã về rồi?"

Mạn Nhu mỉm cười nghênh đón, thấy cô tặng hoa tươi, dáng vẻ đầy tươi cười.

" Miên, em nghĩ xong rồi, em muốn gần chị muốn cùng chị bước qua những khó khăn chúng ta công khai đi...." Mạn Nhu đi lên trước, chủ động ôm cô, một tay cầm hoa tươi, một tay vịn cổ cô.

Phong Miên ôm nàng: " Nghĩ xong rồi?"

" Vâng, hai tháng sau, chúng ta công khai! Em không muốn sống tiếp cuộc sống như thế này nữa. Em muốn khoe với cả thế giới này, chị là chồng của em, là người mà đời này em yêu nhất."

Phong Miên không nói gì, mà ôm nàng chặt hơn một chút, cúi đầu hôn nhẹ cổ nàng, hôn môi nàng.

Một khi công khai, có rất nhiều chuyện mà bọn họ phải làm.....

Hai người triền miên một hồi, Phong Miên mới buông lỏng vòng tay đang ôm chặt nàng ra: " Còn chuyện gì cần nói với chị không?"

Mạn Nhu trừng mắt nhìn, dường như tâm tư của nàng không thoát nổi ánh mắt của cô.

" Gần đây em đang suy nghĩ chuyện của chị Hy và Trần Viễn. Trần Viễn là trợ lý của chị, chị hiểu rõ anh ta hơn. Chị nói xem, anh ta sẽ thích chị Hy sao?"

" Chuyện này sợ rằng phải hỏi chính cậu ta."

Mạn Nhu suy nghĩ một chút, Phong Miên nói đúng. Chuyện tình cảm không thể đoán trước được, nhất định phải là miệng nói tim cảm nhận mới được. Nhưng mà, tình cảm của Trần Viễn khiến người ta lo lắng.

" Nhưng mà, hôm nay Trần Viễn xin nghỉ, nói cơ thể khó chịu."

" Em muốn nói chuyện này cho chị Hy."

Có lẽ có thể tạo cơ hội, để chị ấy qua thăm Trần Viễn cũng tốt.

Phong Miên tự nhiên đưa điện thoại cho Mạn Nhu, sau đó phải đến thư phòng xử lý văn kiện.

Mạn Nhu mỉm cười trả lời được. Nhưng khi nhìn Phong Miên muốn đẩy cửa đi vào thư phòng, nàng bỗng nhiên mở miệng gọi cô lại: " Em đã hỏi Rick rồi, anh ta nói người đại diện của em đang ở Pháp, các chị rốt cuộc là sắp xếp ai?"

" Nếu cô ta đang ở Pháp, em sang đó thì biết."

Mạn Nhu không còn gì để hỏi nữa, bấm số chị Hy.

Lúc nói cho chị Hy biết Trần Viễn bị bệnh xin nghỉ, đồng thời cũng không cẩn thận nói quá lên vài câu.

Chị Hy nghe được chuyện này sao mà ngồi yên được, lập tức lái xe chạy tới nhà trọ của Trần Viễn, lái xe cực nhanh, hơn mười phút đã đầu đầy mồ hôi đứng ở cửa nhà trọ của Trần Viễn.

Gõ cửa mấy tiếng, Trần Viễn mơi hơi suy yếu mở cửa: " Sao cô lại tới đây?"

" Uống thuốc chưa? Bác sĩ nói sao rồi? Có cần tôi đưa anh đến bệnh viện khám không?"

Trần Viễn bị sốt có chút mơ hồ, vẫn còn muốn ngủ tiếp một lát. Chị Hy nói anh ta đều không nghe rõ lắm.

Chị Hy bất đắc dĩ nhìn anh ta, không để ý tới chuyện khác, tìm được nhiệt kế trong hòm thuốc, anh ta đã sốt gần bốn mươi độ rồi!

" Tôi đưa anh đi bệnh viện! Sốt cao thế này thì hỏng mất!"

" Tôi không muốn đi......"

" Không được!"

" Vậy tôi không muốn ngồi xe, sợ nôn ra, cô dìu tôi đi...."

Chị Hy thở dài: " Được được được, chỉ cần anh đi là được."

Cô tìm được áo bành tô chống rét, đeo khăn quàng cổ và khẩu trang cho Trần Viễn, lại đội mũ vào, không thể để cho anh ta ra mồ hôi, sẽ bị gió thổi lạnh.

Cô dỗ dành Trần Viễn: " Chúng ta đi bộ xuống lầu, sau đó ngồi xe, như thế sẽ nhanh hơn. Nếu anh không thoải mái, chúng ta có thể xuống xe, được không?"

Cô nói giống như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy.

Trần Viễn sốt đến mơ hồ, một tay kéo lấy tay chị Hy không buông: " Được....."

Chị Hy chật vật đỡ Trần Viễn gần như đang ngủ, bước từng bước đi xuống lầu. Nhìn anh ta sốt đến như thế, chẳng cần nói đau lòng đến thế nào.

Cũng may cách nhà Trần Viễn không xa có một bệnh viện. Nhìn Trần Viễn bị đẩy mạnh vào phòng cấp cứu, căng thẳng trong lòng chị Hy cũng dần thả lỏng.

Cô vẫn không dám rời đi nửa bước, ở trong phòng bệnh trông chừng, canh một lát đã là năm tiếng đồng hồ.

Trần Viễn uống thuốc xong liền ngủ li bì. Đến lúc anh ta tỉnh lại đã thấy chị Hy đang dựa vào ghế ngủ.

" Này....."

Anh ta vừa mới lên tiếng, chị Hy đã ngay lập tức tỉnh lại, lo lắng kéo tay anh ta: " Thế nào rồi? Khó chịu ở đâu? Bác sĩ! Y tá!"

Bởi vì cô quá lo lắng cho Trần Viễn, một chút gió thổi cỏ lay cũng khiến cho thần kinh cô căng thẳng.

Trần Viễn sửng sốt một chút, những người khác trong phòng bệnh đều đang nhìn bọn họ. Anh ta nhỏ giọng ho khan: " Tôi sợ cô ngủ trên ghế sẽ ngã. Tôi không sao, chúng ta đi thôi."

Lúc này chị Hy mới thở phào nhẹ nhõm, theo bản năng đưa tay sờ trán anh ta, sau đó sờ trán mình: " Hình như hạ sốt rồi."

Trần Viễn mạnh mẽ bắt được tay cô, chị Hy kinh ngạc nhìn anh ta: " Làm sao vậy?"

Cô thế mà lại thực sự dìu anh ta đến bệnh viện? Đi bằng gì?

Trần Viễn đột nhiên cảm thấy, cảm giác có người chăm sóc, thật tốt......

" Chúng ta về đi." Anh ta vén chăn muốn xuống giường.

Chị Hy theo bản năng muốn tiến lên dìu anh ta. Nhưng vừa rồi ngủ bị đè lên, chân của cô đã sớm tê rần, vừa đứng lên đã ngã xuống phía trước, té thẳng vào giường bệnh của Trần Viễn, mặt hai người cứ thế dán gần như vậy....

" Tôi.... Khụ khụ."

Mặt chị Hy chợt đỏ bừng lên, có chút mất tự nhiên mở miệng: " Chân tôi bị tê."

" Vậy lần này, để tôi dìu cô."

Do Trần Viễn không thích ngồi xe, chị Hy thực sự dừng xe dưới lầu nhà trọ của anh ta. Bây giờ quay lại, đổi thành Trần Viễn dìu cô đi.

" Tôi đi xe về là được rồi." Chị Hy nhìn Trần Viễn đang đỡ bên người cô, còn có ánh mắt đưa đến của người đi đường, bọn họ nhìn như một đôi tình nhân, chăm sóc dựa vào nhau.

Nếu như Mạn Nhu và Phong Miên đi như thế, nhất định sẽ có rất nhiều người vây xem chụp ảnh.

Nhưng bọn họ bình thường như vậy, không có nhiều người quan tâm như thế, trở ngại duy nhất là sự tự ti của cô.

Nhưng mà, có thể giống như bây giờ, cũng tốt.

" Sắp mười một giờ rồi, cô ngủ lại nhà tôi đi." Trần Viễn sợ chị Hy từ chối, lại nói thêm một câu: " Sô pha phòng khách rất thoải mái."

Chị Hy ồ một tiếng, không nói gì nữa.

Cô muốn ngủ trên sô pha một đêm, ngày mai thấy Trần Viễn khỏi rồi, cô cũng yên lòng mà đi. Dù sao Trần Viễn cũng không coi cô là phụ nữ, sẽ không xảy ra chuyện gì. Cho dù có xảy ra, cô cũng.......

Chỉ là sau khi trở về, Trần Viễn vẫn kiên trì bảo cô ngủ trên giường: " Tôi là bệnh nhân, nghe lời tôi!"

Chị Hy suy nghĩ một chút, nói: " Vậy được rồi, anh uống thuốc trước đi."

Thuốc cảm sẽ khiến người ta mệt rã rời, Trần Viễn uống xong liền lộn xộn mà nằm ngủ trên sô pha. Chị Hy nhìn vẻ mặt khi ngủ của anh ta, không muốn lãng phí một cơ hội tốt như vậy, vẫn luôn ngồi bên cạnh nhìn anh ta.

Cho dù cô vĩnh viễn không dám nói ra tâm ý của mình, cô cũng không hối hận.

Có thể ở bên cạnh người mình thích, ông trời đã ưu ái cô rồi.

Không biết lúc nào, chị Hy cũng đang ngủ, lúc người đàn ông mở mắt ra, thấy tư thế ngủ của cô thì bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy đắp chăn cho cô.

.....................

Mạn Nhu đang ở nhà chuẩn bị hành lý thì nhận được thông báo của Rick, mời nàng tham gia một cuộc tụ họp nghệ sĩ trong công ty, người tham dự cũng là ca sĩ diễn viên của Đại Thiên.

" Chuyện này Tổng Giám đốc đã đồng ý rồi......"

Mạn Nhu vốn dĩ muốn từ chối, nhưng nếu Rick có ý tốt, hơn nữa Phong Miên cũng đồng ý, nàng cũng không có lý do gì nói không, cho nên liền đáp ứng.

Trong thời gian ở đây nàng cũng nên làm quen thêm mấy người bạn.

Có những giới, cần phải dung nhập.

Cho nên nàng đúng giờ dẫn theo chị Hy xuất hiện ở cửa một câu lạc bộ cao cấp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.