Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 451




Chương 451

“Nói ra là tôi quá nông cạn rồi, quen biết lâu đến vậy rồi vậy mà không biết em học y đó.”

“Không phải là do anh, là tôi không nhắc đến bao giờ, hơn nữa lúc đó tôi vẫn còn đang học trong trường, có thể anh sẽ nghĩ tôi cũng chỉ là một sinh viên mà thôi.”

Hai người nói chuyện một lúc nữa. Đột nhiên trước mặt truyền tới một mùi nước hoa nồng nặc.

Ngay lúc đó, một người phụ nữ ăn mặc rực rỡ, xức nước hoa nồng nặc, đi một đôi cao gót đi qua trước mặt hai người, sau đó ngồi xuống bàn cạnh hai người.

Có thể nhìn ra, người phụ này được chăm sóc rất tốt, tuy đã có tuổi nhưng nhìn bề ngoài vẫn rất thướt tha.

Lúc này, một người đàn ông cao lớn, phong độ bước tới. Khi người đàn ông đó ngồi xuống, trong nháy mắt Nam Khuê trở nên quýnh cả lên.

Người đàn ông đó không phải ai khác. Lại chính là… chính là Quý Viện mà ban ngày cô vừa nói tới.

Càng khốn đốn hơn là vị trí hai người đó vừa đúng đối mặt với cô, từ góc độ của cô nhìn sang, có thể nhìn thấy mặt đối phương rõ ràng.

Thấy Nam Khuê cứ cắn mãi ống hút, cả người thấp thỏm bất an, Chu Tiễn Nam quan tâm hỏi: “Sao thế?”

“Viện trưởng của bệnh viện chúng tôi vừa bước vào, hơn nữa còn ngồi đối mặt với tôi, tôi đang nghĩ có cần qua đó chào hỏi một tiếng không.” Nam Khuê thành thật trả lời.

Suy nghĩ một chút, Chu Tiễn Nam đưa ra kiến nghị: “Hôm nay là ngày đầu tiên em nhậm chức, nếu như anh ta gặp em rồi, có thể có chút ấn tượng với em thì vẫn nên chào hỏi một tiếng.”

“Nếu như hoàn toàn không có chút ấn tượng nào thì cũng không nhất thiết.”

“Gặp qua rồi, vậy tôi vẫn nên qua đó chào hỏi một tiếng vậy!”

Nam Khuê nói xong, uống một ngụm cafe, lại cắn ống hút thêm mấy cái để làm dịu đi sự khẩn trương và áp lực trong lòng.

Cô hít một hơi thật sâu, gom đủ dũng khí rồi đứng lên bước qua đó, sau đó dừng lại trước mặt Quý Dạ Bạch, nở nụ cười chào: “Xin chào Quý Viện.”

“…”

Lúc này, không khí như ngưng đọng lại. Xem ra, Quý Viện này không có chút ấn tượng nào với cô cả.

Thế cũng rất tốt, vậy có phải bữa trưa hôm nay, căn bản anh ấy không hề nghe thấy những lời đó của cô đúng không.

Nghĩ đến đây, Nam Khuê thấy không còn ngại ngùng nữa, ngược lại lại cảm thấy có một tia mừng thầm.

“Ừm!” Quý Dạ Bạch lạnh nhạt gật đầu một cái, cảm giác gặp nhiều cũng thành quen.

Nam Khuê nghĩ, người ta cũng trả lời rồi, lập tức quay người chuẩn bi rời đi.

Đột nhiên, người phụ nữ trước mặt Quý Dạ Bạch gọi lại: “Đợi đã.”

Nam Khuê lại xoay người lại.

Cố gượng cười hỏi: “Cô à, cô còn có việc gì sao ạ?”

“Tôi thấy cô rất quen, cô tên gì?” Người phụ nữ nhẹ nhàng hỏi.

“Mẹ?” Quý Dạ Bạch há mồm, tựa hồ không kiên nhẫn gọi.

Ngay lập tức, người phụ nữ bắn một ánh mắt sang làm Quý Dạ Bạch im miệng lại, không dám ho he nửa lời.

“Dạ, cháu tên là Nam Khuê.”

Đúng thật là cái tên này, ánh mắt người phụ nữ bỗng sáng lên, cực kì kích động.

Nhưng bà ấy vẫn cố nén sự kích động, kiên nhẫn hỏi: “Có thể cho tôi biết ý nghĩa cái tên đó không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.