(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
Chương 1399
“Đúng là tiền cho con gái Triệu Minh Chí Huy đi du học, còn có tiền cho mẹ ông ta nằm viện đều không có liên quan gì với bà, tất cả đều là tiền Từ Vĩ đưa.”
“Nhưng Hạ Nhu, bà đừng quên, Từ Vĩ có động cơ gây án gì chứ? Ông ta không thù không oán gì với mẹ chồng tôi, ông ta căn bản không có khả năng một mình bày mưu tính kế gây ra tai nạn xe này, khả năng duy nhất chính là bị người khác sai khiến.”
Hạ Nhu xé mặt nạ màu đen trên mặt ra.
Giờ phút này, bà ta lại không bối rối nữa.
Bà ta mỉm cười bình tĩnh trả lời: “Vậy sao? Nam Khuê, có lẽ cô nói rất đúng, nhưng đây đều là suy đoán của cô, chỉ cần Từ Vĩ không chỉ ra tôi, chỉ cần tôi không chính miệng thừa nhận, thì cô có thể làm gì tôi chứ?”
“Bà không sợ ta ghi âm lại hết tất cả những lời vừa rồi sao?” Nam Khuê hỏi.
Hạ Nhu đi tới sofa ngồi xuống, cực kỳ bình tĩnh mở miệng: “Cô đừng xem thường tôi không hiểu pháp luật, đúng rồi, quên nói cho cô biết, trước kia tôi học luật.”
“Trách không được lách luật giỏi như vậy, Hạ Nhu, những lời bà nói đều đúng, chỉ cần bà không chính miệng thừa nhận, tôi quả thật không thể làm gì bà, nhưng bà trăm tính vạn tính lại bỏ sót một chuyện.”
“Chuyện gì?” Giọng nói của Hạ Nhu có chút bối rối.
Nhìn đồng hồ, Nam Khuê gọi điện thoại: “Đã đến chưa?”
“Thiếu phu nhân, đã ở cửa rồi.”
“Được.”
Một phút sau, khi Lâm Tiêu cầm theo tư liệu vững vàng bước vào đại sảnh, Nam Khuê đi về phía Hạ Nhu.
Giờ phút này, cô đứng ở trên cao nhìn xuống Hạ Nhu.
“Lúc trước, vì sao Quý Dạ Bạch can tâm tình nguyện buông tha tất cả rời khỏi hội đồng quản trị? Sao nửa đêm anh ta lại đội mưa cũng phải cầu xin bố mẹ chồng tôi? Bà không quên những chuyện này, phải không?”
“Bà cho rằng Kiến Thành xảy ra chuyện, chứng cớ sẽ bị huỷ sao?”
“Không, Hạ Nhu.” Nam Khuê cầm lấy tài liệu trong tay: “Tất cả chứng cứ về tội ác của Quý Dạ Bạch đều ở đây, tất cả chứng cứ phạm tội, tất cả đều được xác thực không thể nghi ngờ, đừng nói tập đoàn Lục thị có đội ngũ pháp lý hàng đầu, cho dù không có, với những chứng cứ này cũng đủ để tống anh ta vào tù rồi.”
“Con bà thân bại danh liệt, bà thật sự sẽ hoàn toàn thờ ơ sao?”
“Bây giờ, tôi cho bà cơ hội cuối cùng, cũng là cơ hội duy nhất, nếu bà đồng ý chủ động tự thú, thừa nhận chuyện thuê người hại mẹ chồng tôi, thì tôi có thể mở một mắt với con trai bà nếu không đừng trách tôi làm việc không nể tình.”
“Bây giờ bắt đầu, mười phút sau, bà tự đến đồn cảnh sát, hay là cảnh sát đi bắt Quý Dạ Bạch, bà tự quyết định đi.”
Nói xong tất cả, Nam Khuê hoàn toàn giữ im lặng, sau đó lẳng lặng chờ đợi.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Trong nháy mắt khi kim giây lướt qua, cô không có bất kỳ lời vô nghĩa nào, xoay người rời đi.
Lúc này, Hạ Nhu điên cuồng đuổi theo bóng lưng cô.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");