(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
Chương 1366
Cô vừa đi được một lúc thì điện thoại di động của Nam Khuê liền vang lên.
Bởi vì thời gian đã rất muộn, số điện thoại gọi đến lại rất lạ, đó còn là một dãy số nước ngoài.
Thế là Nam Khuê hoài nghi nhấc máy lên.
Ngay sau khi được kết nối, một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến, hỏi: “Xin chào, cho hỏi cô có phải là vợ của ngài Lục không?”
“Phải, là tôi, xin hỏi có chuyện gì sao?”
Không hiểu vì lý do gì, nhưng khi nghe tới câu này, tim Nam Khuê lại đập dữ dội.
“Bà Lục, tôi rất tiếc phải nói với cô rằng máy bay của chồng cô lúc về nước đã gặp phải tai nạn hàng không và đã bị rơi.”
“Anh?” Nam Khuê trợn to mắt, không thể tin được những gì mình nghe thấy: “Anh vừa nói cái gì? Anh nói lại lần nữa xem.”
Giọng người đàn ông trở nên nhẹ nhàng hơn: “Bà Lục, xin hãy nén đau thương. Tôi vô cùng thương tiếc. Chúng tôi không ngờ lại xảy ra tai nạn như vậy.”
Nam Khuê mím chặt môi, nước mắt chảy xuống điên cuồng.
Cô đã đợi suốt hai ngày nay, cô đã rất mong chờ anh ấy quay trở về!
Rất mong chờ anh ấy quay trở lại.
Nhưng cô không bao giờ mơ rằng kết quả lại thành ra thế này.
“Không, tôi không tin. Các người đang nói dối tôi. Chồng tôi đã hứa với tôi sẽ trở về an toàn. Anh ấy sẽ không bao giờ gặp tai nạn.”
Nhưng câu trả lời của họ đã phá tan mọi tưởng tượng của cô một cách không thương tiếc.
“Bà Lục, nếu có thể, chúng tôi hy vọng đó chỉ là một trò đùa, nhưng máy bay đã thật sự bị tai nạn.”
Mặc cho những người bên kia nói hết sức hùng hồn và chắc nịch, nhưng Nam Khuê vẫn lắc đầu không tin.
Không, cô không thể chấp nhận kết cục như vậy.
Không có cách nào để chấp nhận sự thật rằng Kiến Thành đã rời bỏ cô.
Nắm chặt điện thoại trong tay, Nam Khuê đáp lại một cách dứt khoát với đôi mắt đỏ hoe: “Dù anh có nói gì đi chăng nữa, tôi sẽ không tin, trừ khi tôi tận mắt nhìn thấy thi thể của anh ấy.”
“Bà Lục, theo thông tin của chúng tôi, chiếc máy bay đã rơi thẳng xuống biển. Cơ hội sống sót là vô cùng nhỏ, và việc trục vớt máy bay lên là vô cùng khó khăn.”
Nam Khuê không thể nào nghe tiếp nỗi nữa.
Cô nhanh chóng cúp điện thoại.
Nằm trên giường bệnh, cô thẫn thờ nhìn trần nhà trước mặt.
Cô ước rằng tin buồn vừa rồi chỉ là một giấc mơ.
Và khi tỉnh dậy sau giấc mơ, Kiến Thành sẽ trở lại bên cạnh cô.
Anh sẽ mỉm cười mở rộng vòng tay với cô, nhẹ nhàng vuốt tóc cô và nói với cô rằng: “Bà xã à, anh về rồi.”
Nhưng cuộc gọi đó lại rất chân thực.
Đột nhiên cô nghĩ tới cái gì đó?
Cô lấy điện thoại di động ra, điên cuồng lướt Weibo và tin tức.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");