Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1334




Chương 1334

“Da mặt dày vừa thôi, em nói cái này bao giờ, em lo cho sức khỏe của anh.”

Cuối cùng Nam Khuê dứt khoát ôm lấy eo anh làm nũng: “Em mặc kệ, dù sao em cũng không cho phép anh đi, anh hủy lịch phẫu thuật đi.”

“Thật sự không cho anh đi?”

“Ừm, không đi, hôm nay không được đi, sau này cũng không cho đi, nếu anh đi em sẽ giận anh.”

Lục Kiến Thành gật đầu: “Được, tuân lệnh bà xã đại nhân.”

Từ đó về sau Lục Kiến Thành trở nên vô cùng bận rộn, bận ròng rã hơn một tháng.

Thường xuyên là Nam Khuê ngủ anh vẫn chưa về, sáng cô dậy thì anh cũng đã đi.

Hai người gần như chỉ liên lạc qua WeChat.

Ngay cả Niệm Khanh và Tư Mặc cũng hỏi: “Mẹ, đã lâu lắm rồi con không có gặp cha.”

Nam Khuê cũng uất ức như hai bé: “Đừng nói là các con, đã lâu lắm rồi mẹ không gặp cha hai đứa.”

“Haiz.” Tiểu Tư Mặc chống tay đỡ mặt, thở dài: “Mẹ, không phải là cha và mẹ cãi nhau rồi mẹ đuổi cha đi, không cho cha qua ngủ chung với tụi con đó chứ?”

Nam Khuê đang uống nước thì bị câu nói này chọc cười cho phun nước ra.

Cô không tin được mà nhìn con mình: “Ai nói cha mẹ cãi nhau?”

“Ông bà nội như vậy mà, ông bà chưa từng ngủ chung một chỗ, trên TV đều diễn như vậy cả nha.” Tiểu Tư Mặc nói như ông cụ non.

Tiểu Niệm Khanh tiếp tục bổ sung: “Còn nữa còn nữa, bạn học ở nhà trẻ cũng nói như vậy, cha mẹ các bạn ấy cãi nhau đều không nói chuyện với nhau rất lâu đó.”

Nam Khuê hoàn toàn bị mạch não của hai đứa bé khuất phục.

Cô lập tức gọi video, Lục Kiến Thành nhanh chóng nhận điện thoại: “Bà xã.”

“Ông Lục, em trịnh trọng nói cho anh biết, bây giờ con của anh đang tung tin đồn nhảm nói em và anh cãi nhau cho nên chúng ta mới không gặp nhau, mời anh giải quyết.”

“Được, lúc về anh sẽ tự mình giải thích.” Lục Kiến Thành nói.

Nam Khuê không dám ôm hi vọng: “Thôi được rồi, đến lúc anh về thì hai đứa cũng ngủ rồi.”

Bối cảnh trong video của anh hình như có chút quen thuộc.

Đúng rồi, là trong nhà.

Sao sau lưng anh lại là nhà được chứ?

Trừ khi…

Cô vừa quay người lại đã thấy Lục Kiến Thành đứng sau lưng mình, khóe miệng là nụ cười bình tĩnh, hai tay mở rộng.

Tiểu Tư Mặc và Tiểu Niệm Khanh thấy vậy thì vui vẻ gọi lớn một tiếng “cha”, sau đó chạy nhanh đến.

Lục Kiến Thành cũng đi nhanh về phía hai đứa nhỏ.

Nhưng lúc hai đứa bé cho rằng mình sẽ được cha ôm vào ngực, lúc đang hưng phấn nói to “cha, cuối cùng cha cũng về rồi” thì đột nhiên Lục Kiến Thành đã trực tiếp đi qua người hai đứa nhỏ.

Sau đó anh chạy như bay về phía Nam Khuê, một tay ôm cô vào ngực.

Tiểu Niệm Khanh: “…”

Tiểu Tư Mặc: “…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.