Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1323




Chương 1323

“Mami, đây có phải là đồng phục làm việc của mẹ không?” Tiểu Niệm Khanh đứng trong thang máy, chớp chớp đôi mắt nhìn cô.

“Đúng vậy đó!”

“Mami, mẹ mặc bộ trang phục này rất đẹp nha.” Tiểu Niệm Khanh ngọt ngào khen ngợi.

Tiểu Tư Mặc nói thêm: “Mẹ không chỉ xinh đẹp mà mẹ còn là một thiên thần áo trắng, cứu người trị thương, điều này thật tuyệt vời, thật vĩ đại.”

Nghe được những lời khen từ hai bảo bối nhỏ, trong lòng Nam Khuê cũng cảm thấy rất kiêu ngạo.

“Đúng rồi mami, mẹ đưa chúng con đến bệnh viện để làm gì thế!”

Trước khi đến phòng bệnh, Nam Khuê dừng lại và trả lời câu hỏi một cách nghiêm túc: “Niệm Khanh, Tư Mặc, mẹ đón các con đến đây là vì chú Chu bị ốm, chú Chu đã từng chăm sóc các con rất chu đáo, vậy nên chúng ta hãy cùng nhau đi thăm chú Chu, nói chuyện với chú Chu một lát nhé? ”

“Bệnh tình của chú Chu có nghiêm trọng không? Chú ấy có cần phẫu thuật không?” Tiểu Tư Mặc lập tức hỏi tới trọng điểm.

“Có chút nghiêm trọng, nhưng hiện tại đã hồi phục rất nhiều. Các còn nhìn thấy chú Chu thì sẽ hiểu ngay thôi.”

“Được rồi mami, mẹ yên tâm đi!”

Đến trước cửa phòng bệnh, Nam Khuê liền vươn tay gõ cửa.

“Mời vào.”

Chu Tiễn Nam nghĩ rằng đó chỉ là một vòng khám bệnh bình thường, hoặc một y tá đến đưa thuốc mà thôi.

Cho nên anh không chú ý đến người bước vào, trong tay vẫn cầm một cuốn sách tiếp tục đọc.

Khi cánh cửa vang lên tiếng cót két mở ra, đột nhiên, có hai giọng nói nhẹ nhàng đáng yêu và vô cùng quen thuộc vang lên từ phía sau.

“Chú Chu!”

“Chú Chu!”

Hai đứa nhỏ đồng thanh kêu lên.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, Chu Tiễn Nam liền nhanh chóng đặt sách xuống, hưng phấn xoay người lại nhìn.

Khi anh nhìn thấy Niệm Khanh và Tư Mặc, ánh mắt anh cuối cùng rơi vào khuôn mặt của Nam Khuê, một nụ cười từ từ xuất hiện trên khuôn mặt nghiêm túc của anh: “Em đến rồi? Sao lại không nói trước với anh.”

“Ừm, lẽ ra nên đi gặp anh từ lâu, nhưng lại bị trì hoãn lâu như vậy, hy vọng anh đừng để ý nhé.” Nam Khuê ôn hòa cười nhẹ.

“Làm sao có thể chứ? Anh rất vui vì em có thể tới thăm anh.”

Lần trước rời khỏi trung tâm thương mại, anh còn nghĩ rằng cả hai sẽ rất lâu, rất rất lâu mới gặp lại nhau.

Nhưng nếu suy nghĩ kỹ lại, nếu không phải do anh và đồng nghiệp bị thương và được đưa vào bệnh viện này, có lẽ hai người sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Mà trong lòng anh, cuối cùng vẫn có chút ích kỷ.

Trên thực tế, vào thời điểm xảy ra sự việc, xung quanh vẫn có vài bệnh viện cách đó không xa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.