Cố Tổng Sủng Thê

Chương 341




“Anh Cố, hôm nay nếu tôi đã đến đây gặp anh thì chắc chắn sớm đã chuẩn bị đầy đủ. Anh Thắng đã không còn nữa rồi. Người duy nhất biết sự thật ^U là tôi.

Lúc đó nghe nói người bị bắt cóc là mợ hai của nhà họ Cố, Lâm Dịch liên để mắt tới, dù sao nhà họ Cố cũng là rất nổi tiếng ở Hà Thành, nhất định sẽ bằng mọi giá cứu cô ấy.

Vài ngày trước nghe tin anh Thắng đã chết rồi Lâm Dịch mới dám đến đây để gặp Cố Văn.

Thấy Cố Văn không lên tiếng, Lâm Dịch tiếp tục nói: “Số điện thoại mà tôi dùng để nói chuyện với người thuê ở đây. Anh có thể dùng manh mối này để †ìm ra là ai”

Kyoto không như Hà Thành, con người ở đó đan xen phức. †ạp, ai có máu mặt thì cũng có kẻ đứng sau ủng hộ, nếu không có manh mối thì rất khó điều tra ra.

Cố Văn trầm ngâm một lúc, bốn gia đình lớn ở Kyoto có thể một tay che trời, một gia đình nào đó cũng có thể đè bẹp. bất kỳ thế lực nào ở Hà Thành.

Nhưng trong số đó nhà họ Long và nhà họ Chung đều có thù với Cố Văn, lẽ nào là bọn họ?

“Cố Văn, mày ngoài cho tao. Tao biết mày đang trốn ở đây. Sao tao gọi điện cho mày mà mày không nghe? Cố Văn, cút ra đây” Tiếng la hét bên ngoài kéo Cố Văn trở lại thực tại. “Xin lỗi, anh Cố đang nói chuyện bên trong, bà không được vào” Ngôn Bảo ngăn Bạch Vũ lại.

“Đồ để lại, người của tôi sẽ giúp anh điều tra, sau ba ngày sẽ có kết quả cho anh” Cố Văn cần đến Kyoto để xem xét.

Sau đó, Lâm Dịch để điện thoại di động trước mặt Cố Văn, cảm kích nói: “Cảm ơn anh Cố”

Lâm Dịch vừa mở cửa, Bạch Vũ đã lợi dụng kẽ hở này để đi vào, nhìn thấy Cố Văn mặc vest ngồi trên ghế thì càng thêm tức giận.

“Bà tới đây làm gì?” Cố Văn lộ vẻ không vui.

Bạch Vũ là con gái lớn nhà họ Bạch, gả vào nhà họ Cố nhiều năm như vậy vấn luôn sống cuộc sống của một phu nhân giàu có, nhưng hôm nay tóc tai bù xù, quần áo nhăn nhúm, xem ra mấy ngày nay ở nhà họ Cố sống không được tốt lắm. “Cố Văn, tao nuôi mày hơn hai mươi năm, mày đã báo đáp. nhà họ Cố thế nào?” Bạch Vũ không ngờ Cố Văn lại lấn át Cố Nam như vậy.

Cố Văn cười lạnh: “Tôi không đuổi các người ra đường là đã nhân từ lắm rồi”

“Ýý mày là gì?" Bạch Vũ không tin nổi, Cố Văn đã cướp lấy vị trí của Cố Nam, mua lại công ty của nhà họ Gố, lẽ nào còn chưa đủ sao?

Cố Văn đứng dậy cầm một bản tài liệu đi đến trước mặt Bạch Vũ, anh ta giơ tay vào mặt bà ta: “Chính là bà, người mẹ đã nuôi dưỡng tôi hơn hai mươi năm đã tự tay dàn xếp một vụ tai nạn xe hơi suýt giết chết tôi”

“Mày...ý mày là gì, không, tao không làm vậy” Bạch Vũ hoảng sợ, hồi đó bà ta đã xử lý sạch sẽ, sao có thể để lại chứng cứ?

“Bà không làm?” Cố Văn chế nhạc: “Hồi đó, xe của tôi bị người khác cắt dây phanh, phanh không kịp nên va chạm với xe đi ngược chiều. Sau này tôi điều tra và phát hiện ra răng chính quản gia nhà họ Cố chúng ta đã cắt dây phanh, mà người đàn ông đó là bà mang từ nhà họ Bạch sang. Người bên cạnh bà trừ bà ra còn ai sai khiến được?”

Bạch Vũ đồng tử co rút lại, sắc mặt tái nhợt, bà ta đã đưa Tiên để tên quản gia đó trốn ra nước ngoài, hẳn nói cả đời sẽ không bao giờ trở lại nữa, sao Cố Văn lại vẫn biết được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.