Cố Tổng Sủng Thê

Chương 324




Khi thấy Cố Văn đến, vẻ mặt Bạch Vũ lộ vẻ không vui, môi lần nhìn thấy người đàn ông này, bà ta lại hận không thể bóp. chết hắn ta.

“Cậu đến đây làm gì?”

Bạch Vũ biết rằng Cố Văn đến đây vì hai chuyện, một là để giễu võ giương oai, hai là để vơ vét tài sản của nhà họ.

“Tôi đến để tìm ba tôi để ký vào hợp đồng thay đổi pháp. nhân của công ty”

Cố Văn nói.

*Ồ, đây không phải là cậu hai nhà họ Cố sao? Nhìn thấy người dì này cũng không thèm chào hỏi một tiếng hả? Đúng là mắt để trên đỉnh đầu rồi, không để người dì này vào. mắt nữa”

Bạch Lan Huyên trước giờ đã không thích người đàn ông này, cảm thấy anh kiêu ngạo và lạnh lùng, không để ai vào. mát.

Nếu anh chỉ là một tên què như trước đây, có lẽ bà ta sẽ thấy dễ chịu hơn, không ngờ giờ đây hẳn lại hồi phục trở thành người bình thường khiến Bạch Lan Huyên ghen tị đến phát điên.

“Bà mà không lên tiếng thì đúng là tôi không nhìn thấy bà đấy” Cố Văn lắc mình đẩy người phụ nữ này sang một bên, hai người đàn ông phía sau cũng theo đó đẩy bà ta ra. “Mày...Cố Văn, đứng lại cho taol Mày có ý gì? Cho dù không ăn nói chuyện với tao thì cũng không cần phải kéo theo. cấp dưới ra tay đánh tao!”

Bạch Lan Huyên đang tức giận, bây giờ Cố Văn đến vừa hay để bà ta trút giận.

“Cái thứ gì đang nói thế, ồn ào quá”

Cố Văn ngồi trên ghế sô pha, đưa tay sờ SỜ tai.

Bạch Lâm Anh trả lời: “Không biết nữa ạ, hình như có con cóc đang kêu”

“Nghe nói chỉ có con cóc cái mới phát ra âm thanh như vậy. Giám đốc Cố, hay là để chúng tôi ra ngoài giết nó được. không?” Ngôn Bảo vừa nói vừa hỏi ý kiến của Cố Văn. “Cố Văn, đồ hèn hạ không biết xấu hổ này! Mày giỏi rồi đúng không? Mày chẳng qua chỉ cậy vào thế lực của ba mày thôi. Bây giờ mày cũng chẳng là cái thá gì, cưới một con vợ cũng chẳng hơn gì mày!”

Bạch Lan Huyên chẳng sợ gì, dù sao bà ta cũng đã nắm được thóp Bạch Vũ.

Người phụ nữ này có thể nói xấu ai cũng được, nhưng động đến Mộc Mai thì Cố Văn quyết không tha, hai anh em Bạch Lâm Anh nhìn nhau cười: “Người đàn bà này thảm rồi”

“Nói những lời không nên nói thì phải khâu miệng lại”

Hai anh em đứng ở đó người tung kẻ hứng, Bạch Vũ lập tức nhắc Bạch Lan Huyên không nên nói nữa!

Bạch Lan Huyên làm như không nghe thấy, mặc kệ chị gái đứng một bên, chỉ vào Cố Văn chửi rủa: “Cố Văn, tao nói cho. mày biết, dù mày có được công ty thì đã sao? Mày chẳng sánh được với hai đứa con trai của tao, đến vợ mày cũng chẳng ra gì!”

Cố Văn nhìn qua Bạch Lâm Anh, Bạch Lâm Anh lập tức hiểu ý, đến trước mắt Bạch Lan Huyên, tát bà ta một cái.

Bạch Lan Huyên bị tát ngã xuống đất, một vết máu rỉ ra từ khóe miệng: “Cố Văn, mày điên rồi à?” Bạch Vũ không ngờ người đàn ông này lại dám đánh em gái bà ta. “Cố Văn, mày...mày không biết xấu hổ, Cố Văn.. “


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.