Cố Tổng Sủng Thê

Chương 319




“Cậu nói gì?” Khuôn mặt Cố Văn không chút tin tưởng, “Điều này sao lại có thể, không phải vợ chồng cậu đi Châu Âu dưỡng thai sao? Lẽ nào đã gặp phải chuyện gì ở bên ngoài?” “Đã là lúc nào rồi, mà anh vẫn giả ngu với tôi, vợ tôi lúc đó đã bị bắt cóc, đứa bé ra đời ở nơi cô ấy bị bắt, chính là vì chuyện này mà cô ấy chịu một cú sốc lớn, đến bây giờ vẫn ngây ngây ngơ ngơ.

Hung thủ đẳng sau chính là một tên đàn ông họ Cố, anh còn lời nào muốn nói không?”

Cố Văn lao lên túm chặt cổ áo Cố Nam, hận không thể đem tên này đốt thành tro bụi.

“Không, sao lại có thể như vậy, tôi sẽ không thừa nhận những chuyện tôi không làm.”

Chẳng trách thời gian gần đây không nhìn thấy Mộc Mai, không ngờ rằng, cô ấy đã bị bắt cóc.

Cố Nam nghĩ lại, ngẩng đầu nhìn Cố Văn: “Cậu cho rằng là do tôi làm? Cố Văn, tôi và cậu tuy răng bất hòa, nhưng tôi cũng không đến nỗi mất trí tới mức làm ra chuyện như vậy! Mộc Mai là vợ của cậu, là em dâu của tôi, sao tôi có thể làm ra chuyện như thế chứ?”

“Không phải anh thì tốt”

Cố Văn không nghĩ rằng Cố Nam sẽ có ngày này, hơn nữa dựa vào lá gan và đầu óc của Cố Nam, vốn dĩ không thể nào. làm ra chuyện như vậy được.

Cố Nam ngồi xuống hỏi: “Đứa bé có ổn không?”

Cố Văn nói: “Không sao cả, nếu không có chuyện gì nữa anh về trước đi, trong nhà không làm cơm cho anh đâu”

“Cậu và tôi không thể bình tĩnh lại nói chuyện với nhau một chút sao?”

Nay Cố Nam đến hỏi thăm chuyện của Mộc Mai, không có ý gì khác cả, ngày trước viện trưởng Trương đã khuyên anh ta giữ kín chuyện này, vì có thể làm kích động Cố Văn, nhưng Cố Nam không muốn làm như vậy.

Không chỉ là vì Mộc Mai mà còn vì cả đứa bé.

“Tôi với anh hoàn toàn không có gì để nói cả”

Cố Văn đứng dậy, đi lên trên lầu.

Cố Nam tự hiểu ra, anh ta cũng dứt khoát không ở lại nữa, nếu đã không thể chung sống hòa bình với Cố Văn, vậy cũng không cần thiết phải hết lần này đến lần khác nịnh nọt nữa. Về đến nhà, Bạch Vũ nhìn thấy con trở về, lập tức ra ngoài kéo vào, bảo anh †a ra ngồi ghế.

“Có chuyện gì thế? Mẹ nghe nói Cố Văn đã đuổi con ra khỏi tập đoàn nhà họ Cố?”

Bạch Vũ vừa nói, vừa nhìn phòng khách một vòng, khẳng định không có người nào khác, mới dám nói lớn tiếng như vậy, nếu Cố Đình ở nhà, bà ta vốn dĩ sẽ không dám lấy chuyện công ty ra dọa ông ta.

“Vâng”

Cố Nam dựa vào ghế, nhớ lại những lời mà Cố Văn trước đó đã nói với mình, không ngờ rằng sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy. Bạch Vũ nghe đến đây bỗng chốc kích động đứng dậy: “Nó dựa vào cái gì mà làm như vậy đó là công ty của bố con! Muốn mua lại cũng phải tuân theo ý của bố con! Dựa vào đầu mà dám đuổi con khỏi tập đoàn của nhà họ Cố? “ “Sao lại không thể?”

Cố Nam nói: “Mẹ đừng quên, hiện †ại nhà họ Cố là thiên hạ của Cố Nam, những người đó có ý muốn giúp đỡ con, lại không dám quá trắng trợn, dẫu sao họ cũng dưới quyền Gố Văn, hễ trở mặt, tất cả mọi người đều không thể ở lại Hà Thành được nữa”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.